30 tháng 10, 2011

Bữa tối chủ nhật

Món chính: Cá phèn kho















Cá trước khi kho














Cá sau khi kho

Món phụ: Sắc môi em hồng - Minh Hằng - nhạc quảng cáo xì tin nhưng giai điệu dễ thương



Món tráng miệng: Chôm chôm + Fixed income - CFA vol 5 - huhu.

Vậy là hết chủ nhật.

12 tháng 10, 2011

Nói nhảm nè

Cùng một lúc, mình cảm thấy bị đối xử bất công, thấy vô vọng, thấy bị xúc phạm, thấy cô đơn, thấy muốn khóc. Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ có nhiều cảm xúc tiêu cực xuất hiện cùng một lúc như vậy.

Những lúc như vầy ước chi có con rắn như trong Hoàng tử bé, bụp một phát, nhẹ cánh lông hồng, đi về nhà, chỗ an toàn nhất và luôn được đảm bảo yêu thương.

Nhưng mà ước vậy thôi, chứ được rắn cắn, khéo lại sùi bọt mép, chứ không có nhẹ cánh lông hồng. Kiếp trước mình có làm gì tày trời không, mà sao kiếp này mình khổ tâm quá...

5 tháng 10, 2011

Nhân quả

Rõ ràng là có nhân quả.

Thế chiến thứ 2, người Nhật là phát xít, cùng với Đức và Ý, giết hàng chục triệu người vô tội.

Cũng trong cuộc chiến đó, người Mỹ thả hai quả bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki, giết thêm vài chục ngàn người Nhật nữa.

Năm 2001, những người Hồi giáo quá khích đánh cướp 4 chiếc máy bay, lao vào 2 tòa tháp tại New York và Lầu Năm Góc, và gần 3,000 người Mỹ nữa đã ra đi.

Lúc nãy ngồi ăn cơm, mình xem chương trình nói về vụ bom nguyên tử tại Hiroshima và Nagasaki trên National Geographies, chợt nhớ đến vụ 9/11 nữa, mà mình sợ quá, nước mắt rớt tong tong vào tô cơm. Một khi con người ta còn tham lam, còn hiếu chiến, thì vòng luân hồi này sẽ không bao giờ dứt...

30 tháng 9, 2011

Không sao rồi.

Ngồi cạnh mình trên chuyến máy bay hôm qua là 1 đôi vợ chồng nom dáng người khắc khổ. Chị có vẻ đang bệnh và mệt mỏi còn anh nhìn tỉnh táo hơn. Khi máy bay vừa cất lên khỏi đường băng, chị bắt đầu kêu lên như khóc. Hưhưhưhưhưhư. Từng tràng dài. Mình giật mình quay sang. Thấy anh điềm tĩnh rút cây bàn chải nhựa trong túi nhét vào miệng chị, nắm chặt tay chị và ghìm chị xuống ghế. Lúc này tay chị đã co quắp lại, mồ hôi túa ra trên trán và người nảy lên từng cơn. Anh làm tất cả những việc đó, không nao núng, không hốt hoảng, cứ đơn giản, như đang nắm tay chị. Khi chị dứt cơn, anh nhẹ lau mồ hôi trán và ôm chị vào vai anh, lẩm nhẩm mỗi 2 từ: không sao rồi, không sao rồi.

Không sao rồi, không sao rồi...Nhiều lúc trong chuyện tình cảm, mình thường kỳ vọng vào những điều quá xa vời. Tối hôm qua, mình nhận ra, yêu nhau, đi cùng nhau, thì tình yêu chỉ cần đơn giản như vậy thôi...

24 tháng 9, 2011

Bún cá ngừ

Cuối tuần thèm ăn bún cá ngừ, mà có mình ên, nên cũng hơi ngại. Rốt cuộc, thèm quá, nên vẫn nấu 1 nồi to đùng, kêu thêm Dzù qua ăn. Mỗi đứa quất 2 tô, cũng vẫn còn dư. Nhưng mà đã cơn thèm. (Có cái điện thoại ghẻ nhưng vẫn rất bon chen chụp hình. He)





18 tháng 9, 2011

Khoe cây














Tới thời điểm hiện tại, hột cẩm chướng gieo không lên. Thường xuân đã gục ngã. Mèo mập an ủi, mua thêm cho mình chậu cúc với cả một chậu thường xuân. Và mình thử trồng rau mồng tơi.

Tay mình không thơm hay sao í. Hic.

4 tháng 4, 2011

Khánh Ly

Nghe đâu tối nay ở Bình Quới có đêm nhạc tưởng nhớ Trịnh Công Sơn. Trời vừa mưa nữa. Thật hợp lý. Mình hy vọng ở đêm nhạc đó, người hát sẽ đặt vào bài hát tình cảm trọn vẹn, để cho nhạc sĩ họ Trịnh có thể thực sự trở về với người nghe nhạc.

Nhạc Trịnh, mình chưa hiểu hết, nhưng mỗi lần nghe, đều thấy lòng lắng lại. Kiểu như nghe một người tâm sự thủ thỉ bên tai, có chỗ hiểu chỗ không, nhưng mình đều nghe rất chăm chú, vì cái giọng kia, như đang trút hết cõi lòng. Mình cũng không buồn tìm hiểu ý nghĩa thực sự của lời bài hát, vì mình tin đến một thời điểm nào đó, mình cũng sẽ ngộ ra. Cái đẹp và cái buồn, không phải là thứ cứ mổ xẻ phanh phui ra, là có thể hiểu được.

Trong rất nhiều ca sĩ hát nhạc Trịnh, mình chỉ thích nghe Khánh Ly hát. Bất kỳ ca sĩ nào sau này hát, mình tuyệt nhiên không cảm được. (chỉ có Quang Dũng hát nghe tạm được nhất, Thanh Lam hú nhiều hơn hát và Hồng Nhung thì hát rất ích kỷ). Khánh Ly có một giọng khàn đặc trưng, hát nhạc Trịnh mà như tâm sự với người nghe, chân phương và tình cảm. Giai điệu cất lên từ Khánh Ly rất tự nhiên, không cần phải cố gắng gồng mình, nhạc cứ tự nhiên mà vang lên, mà đi vào tâm can một đứa như mình.

Mà thiết nghĩ, điều gì cũng cần phải có một tình cảm chân thực. Một tình cảm chân thực, mình nghĩ, sẽ lay chuyển, sẽ khuất phục được những gì trơ cằn, sỏi đá và khô khốc nhất.

11 tháng - cảm ơn anh, Mèo Mập của em.

Tuổi đời mênh mông - Khánh Ly