31 tháng 10, 2009

LƯỢM LẶT TỪ LỚP HỌC

Người ta nói đầu óc tụi con nít như tờ giấy trắng quả là không sai. Sáng nay ngồi nghe hai đứa nhóc, một lớp 4 và một lớp 5 nói chuyện, mình thiệt là bái phục.

Jack lớp 5: Eh eh Big Bill, biết chuyện Quang Trung đại phá quân Thanh không?
Big Bill lớp 4: Xời, biết chứ sao không. Tướng giặc bên kia là Liễu Thăng, thua cuộc, bỏ chạy, thắt cổ tự tử chớ gì.
Jack: Ờ, còn một chuyện nữa, tui nghe cô giáo kể, Quang Trung bị đầu độc mà chết đó nha. Người ta bỏ kim độc vô trong áo của ổng, ổng mặc vô rồi lên xe hoa luôn đó. (Hơ hơ, cái vụ này thì không biết ở đâu ra:D)
Big Bill: dzậy sao, sao tui không biết vậy kà?
Jack: chớ sao, Sử lớp 4 làm gì có dạy vụ đó. Rồi ông có biết chuyện Ngô Quyền không, chuyện Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước, chuyện Hít-le hok?
Big Bill: Hít-le thì biết. Con nhỏ ngồi chung bàn với tui còn hơn Hít-le nữa á chớ...

Câu chuyện được tạm dừng vì tới giờ vô lớp. Chậc, hấp dẫn quá.

29 tháng 10, 2009

CÁC NGƯỜI ĐẸP


Dạo này đọc trên báo, thấy có cái trò đấu giá để đi chơi với người nổi tiếng, cũng hay hay. Hay chỗ nào thôi mình bàn sau, nhưng mà nếu như những người đẹp sau đây tham gia đấu giá, thì chắc mình cũng vét chút tiền còm ra, nhảy vô bon chen để được một suất quá.

Người đẹp thứ nhứt: Anh DD hay Duy Dương chính ủy.
Anh này là do bạn Dzù giới thiệu. Một hôm đẹp trời, bạn Dzù đã nức nở kể nhiều chuyện hay ho và tếu táo từ blog của anh DD. Thế nên mình tò mò về nhà coi từ đầu tới cuối và kết luôn. Anh DD có nước da ngăm ngăm, mắt một mí (thì phải) và ánh nhìn hơi gian gian. Anh DD có dạy làm thơ bút tre, có bàn về đời sống của du học sinh, có bàn về chính trị, xã hội, tình yêu, hôn nhân và gia đình. Kiểu viết châm biếm và dùng từ sáng tạo khiến entry nào cũng gây cười được. Có một dạo hễ buồn tình là mình lại đọc blog của anh, cười hả hả đã đời rồi đi ngủ.
Tiếc thay là từ khi blog 360 đóng cửa, mình chẳng biết anh đã di dời về phương nào. Luôn mong có cơ hội tiếp tục theo dõi blog của anh và nếu gặp được anh một cái chắc đã nữa.

Người đẹp thứ hai: Anh KID hay anh Kim Duẩn vẽ minh họa cho báo hoa học trò.
Cái tình mình ngộ, thấy cái gì hay đẹp thú vị huyền bí là mê liền. Nhìn thấy mấy bức tranh minh họa trên báo Hoa, kiểu vẽ nhìn hiện đại và khác biệt, màu sắc lại rực rỡ và đặc biệt là cái bút danh KID hay hay nhỏ nhỏ nằm đâu đó trên bức tranh là mình thích ghê gớm. Hễ mua tờ báo là lật ngay ra các mục truyện ngắn, xem có chữ KID nào không. Nhiều khi mải xem tranh chả thèm đọc chữ. Một hôm trên báo 2! có một bài gì đó không nhớ, nhưng mà có giới thiệu anh KID vào. Ảnh chụp anh KID mang đôi giày dây nhợ lằng nhằng, đeo cặp kiếng cận to tướng với nụ cười nhìn như sún càng làm mình khoái tợn. Hờ hờ. Dù hiện nay mình chả đọc báo hoa học trò nữa nhưng vẫn giữ mấy tờ cũ, thỉnh thoảng lôi ra xem hình và rất khoái chí. Và nhất là mình vẫn rất muốn được gặp anh KID từ đó đến nay.

Người đẹp thứ ba: Chú Nguyễn Nhật Ánh
Chú Nguyễn Nhật Ánh nhà văn chắc ai cũng biết rồi. Nhưng mà còn điểm này chắc ít nguời biết là chú Ánh đồng hương với mẹ của mình đó nghe. Mẹ còn kể thêm là em trai chú Ánh đẹp trai phong trần lắm lận. Dòng dõi văn chương nó thế đó. Chú Ánh viết Kính vạn hoa, một mớ truyện khác dành cho học trò, Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, vân vân và dạ dạ. Chú Ánh viết nhiều lắm. Giọng văn của chú mộc mạc và tếu táo hóm hỉnh. Tụi nhóc xì tin xì tiếc bây giờ thiết nghĩ nên đọc truyện của chú Ánh nhiều hơn. Chú Ánh còn làm anh Bồ câu trên Vườn hồng của báo Thanh Niên, tư vấn tình cảm cho thiên hạ đến là vui. Thế nên mình rất muốn đi gặp chú Ánh, dạ chào chú, con hâm mộ chú lâu rồi, cho con chụp với chú cái hình, về dán vô cuốn truyện đặng không quên tuổi thơ của con.

Người đẹp thứ tư: Will Smith
Hờ hờ, được đi với người đẹp này chắc có khi xảy ra trong mơ, nhưng mà mơ có tốn tiền đâu, nên mình cứ mơ thoải mái ha. Mình coi phim "Hitch" rồi khoái chú này. Coi kìa, cái miệng dẻo ghê, và thiệt là duyên nữa. Mình thuộc đến 90% lời thoại của phim này luôn mà. Thế nghĩa là mình khoái chú này ghê lắm. Sau đó mình coi "The pursuit of happiness" thì lòng hâm mộ của mình tăng lên bội phần. Dường như Will Smith đóng vai nào cũng hợp và lối diễn xuất rất thông minh. Lại thêm thân hình chuẩn khỏi cần chỉnh, đúng type mình thích nên coi như chú này hốt trọn trái tim mình.
Mà có khi nào mình trúng số, qua Mỹ đi lăng quăng trên phố rồi gặp Will Smith không ta...Hehe, biết đâu được ha.

Chết chết không mơ nữa, mình phải đi ngủ rồi. Cái tội thức khuya là sáng ra loạng choạng. (Như hồi sáng mình cầm bàn chải đánh răng mà ngủ gục trong nhà tắm lúc nào không biết :p )

CỤ DREAM


Chả là cụ Dream của tớ lại trục trặc hục hặc nữa rồi. Mấy hôm nay cụ cứ kêu rõ to chẳng khác gì các em Vespa cổ kiêu kỳ. Sáng nay, tớ còn rượt theo một anh Vespa da báo, chạy ngang hàng để nghe xem cụ của tớ có kêu giống thế không. Thì trời ơi, tiếng của cụ còn khủng hơn. Cuối tuần này rảnh tớ phải đem cụ đi bệnh viện rồi. Còn tối nay thì tớ lục lại những tâm sự sụt sùi của tớ dạo trước, khi cụ bệnh thập tử nhất sinh, post lên đây thay lời muốn nói.

Bạn Chien hay phán một câu mỗi khi tớ rên rỉ: “Sao mày cứ rên mãi thế hả con kia.” Thế nên dạo này tớ đã tập luyện rất nhiều để không than thở. Ấy nhưng mà bây giờ phải viết cái này, rên một tí cho nó dễ ngủ.

Đây là câu chuyện cái xe.


Cái xe tớ đang chạy hiện nay là cái Dream màu mận tím truyền thống của hãng Honda. Nghe mẹ tớ bảo thì đâu như mười hay hai mươi năm trước, nó là cả một gia tài to lớn thì phải. Thế có nghĩa là cái Dream của tớ có tuổi đời cũng nhiều nhiều rồi, khoảng hơn 20 năm. Người ta bảo già thì hay sinh bệnh tật, người cũng như xe. Em Dream, chết quên, cụ Dream của tớ cũng bắt đầu đổ bệnh rồi.


Hồi tưởng lại hồi học kỳ trước, tớ đã đổ ra hơn 500k để chữa cho cụ. Cũng chỉ vì cụ thích dừng lại giữa chừng nơi phố phường Sài Gòn đông đúc. Xe cộ hai bên ùn lên, chỉ có cụ là đủng đỉnh đứng lại thở lấy hơi. Cụ làm tớ bị ăn mắng rất nhiều lần và luyện cho da mặt tớ vốn đã dày lại càng dày hơn dưới miệng lưỡi thiên hạ.Cũng nhớ có lần cụ bị gãy …cái quái j tớ cũng ko bít nữa, kêu ầm lên còn hơn máy nổ làm tớ ngượng ngùng vô cùng.


Nhưng đó chỉ là quá khứ, hôm nay bugi của cụ đã chết hẳn. Tớ linh cảm mấy bữa nay rồi vì mỗi lần lên ga thì cụ lại lên cơn cứ như sắp đứt hơi. Tớ định Chủ nhật rảnh rỗi mới dẫn cụ đi gặp mấy bác sửa xe. Ai ngờ cụ cầm cự không qua được thứ bảy. Hôm nay, tối thứ 6 thì cụ đi luôn. Tớ với bạn Dzù lếch thếch trên đường, thảm hại vô cùng. Cũng may là chỗ sửa xe gần với chỗ chết máy. Tớ đổ mồ hôi nhiều quá nên quay ra bắt đền bạn Dzù, được ly trà sữa. Hehe(Cũng tại mày vong nặng quá con ạ).


Bây giờ tớ chỉ ước ao một điều, bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống một cục tiền đủ cho tớ mua một em xe mới trẻ trung, thanh lịch, ngoan hiền, dễ bảo. Xong, tớ sẽ để cụ Dream về hưu an dưỡng tuổi già nơi quê hương thanh bình, không phải vật lộn với đám khói bụi kinh hoàng ở đây nữa.

25 tháng 10, 2009

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ EM NGHE-1

:::Nguyễn Dũng Tuấn, bác sĩ:::
Chuyện bây giờ mới kể em nghe...
1

Tôi chợt thấy lại tôi,
Ngày xưa đó, qua hình ảnh của em...


Em hỏi tôi: Sao chọn chi làm thầy giáo? Tôi vặn lại: Tại sao không? Tôi biết trong ánh mắt em là cả một dòng sông hồ nghi cuồn cuộn chảy. Ðau thắt lòng em ơi. Mặt nổi của vấn đề chỉ là vấn đề tiền bạc, lương giáo chức, có nghĩa "dứt cháo", tôi biết em ạ. Nhưng em có biết chăng tuổi trẻ ngày xưa của tôi, tuổi 20 đòi vá trời lấp biển, tuổi của bầu nhiệt huyết sôi sục, muốn làm điều gì đó để cho đời và cho mình. Tuổi của những tháng ngày túi rỗng tuếch nhưng đầu đầy ắp những ước mơ. Em có biết những tảng băng lạnh lùng của giáo dục đã làm cho nó tắt ngấm tự bao giờ? Tôi tự nhủ, phải làm gì đó, mơ hồ, chưa xác định rõ trong đầu, nhưng phải làm, để, thế hệ đi sau không vấp phải những điều tôi đã trải, ngồi miệt mài, cắm cúi giảng đường, viết, viết và nghe, nghe, tựa như những cái máy. Em có biết nổi trăn trở trong tôi, tôi, 20 tuổi, có thể tự tìm kiếm tri thức trong thư viện, sách vở, vậy, tôi đến giảng đường để làm gì? Ðể được học áp dụng, kinh nghiệm, thực tế, nhưng nào được em ơi! Ở đó, chỉ có quan hệ nhạt như nước ốc, thầy đứng trên cao đọc những điều trong sách, còn bọn tôi chép như những tên mê mẩn. Như thế đó, những năm tháng Ðại học của tôi trôi qua. Chỉ còn một điều đọng lại trong đầu, cách nào để sinh viên tìm hứng thú trong học tập ? Em có biết, những giờ học buồn chán, tôi tự hỏi, bao nhiêu đứa ngồi đây, rồi đứa nào sẽ tiếp bước thế vị trí này và liệu, hiện nay có tên điên nào mơ ước điều này? Chắc chắn là không. Tôi đau xót, thế là, tôi hiểu ra tâm trạng của người thầy đứng lớp, bao nhiêu năm trời cũng không tìm được một kẻ nối nghiệp làm vốn! Và chợt bừng trong tôi, nóng bỏng, chói loà, thiết tha tạo ra cho mình một thế hệ đi sau, đầy nhiệt huyết, nhiệt tình đi tiếp bước con đường khoa học đầy chông gai. Cứ như thế, phát triển, 1 tạo 10, 10 tạo 100, em ạ. Tôi hình dung con đường tương lai khoa học bừng sáng!

Em hỏi tôi: chọn chi ngành Y? Nghề bạc bẽo, nhục nhiều hơn vinh. Ừ thì em đã hỏi, tôi phải trả lời, lần ngược lịch sử đời tôi, chọn nghề Y, chỉ vỏn vẹn một ý thức đơn giản: Y = giàu. Một trong những sai lầm lớn nhất về ý thức trong đời tôi. Sau này, tôi hận, không, chỉ giận những người đã tạo ra dư luận sai trái đó. Họ không biết rằng đó chỉ là hệ quả của một quá trình đầy chông gai, mà, nếu so sánh cái giá phải trả thì nó đắt gấp trăm lần những ngành khác. Ðến đây, em ạ, tôi lại trăn trở, tại sao, chúng ta, những người đã từng quan niệm sai lầm, đã từng trả giá, đã từng hiểu, lại tiếp tục lặng im để con em chúng ta tiếp tục phạm? Tại sao chúng ta không có trách nhiệm với thế hệ đi sau? Tại sao chúng ta không có những công trình nghiên cứu khoa học thật sự đúng đắn để đánh giá khả năng học sinh tốt nghiệp phổ thông, để hướng dẫn họ chọn đúng ngành, nghề phù hợp? Chẳng hạn, ngành của chúng ta, những người khoác áo trắng, đòi hỏi gì ở người mặc nó, có bao giờ em tự hỏi chưa em?

Ðã nói, phải nói hết. Có lần, tôi nổi đoá với một người bạn. Hắn chọc tôi, nghề Y giàu quá! Tôi không hiểu nổi, như có một điều gì thúc giục trong tôi, bùng lên rồi nổ tung: Tại sao giàu? Tôi không KINH DOANH SỨC KHOẺ.. Sức khoẻ không là mặt hàng để buôn bán. Tôi chỉ làm nhiệm vụ tái tạo và phục hồi, giữ sức khoẻ mà thôi! Lý luận đấy em ạ, nhưng tôi biết quanh tôi, bạn bè, đàn anh vẫn hàng ngày kinh doanh sức khoẻ! Nói chỉ để thoả mãn chút tự ái trong lòng nhưng vẫn biết đó là chuyện viễn vông, không kinh doanh sức khoẻ có mà nhăn răng! Cũng nhân tiện, về việc trách nhiệm đối với thế hệ sau, một trong những trăn trở hàng ngày của tôi. Cho đến tận giờ, tôi vẫn thiết tha, các bậc cổ thụ, đàn anh giàu kinh nghiệm, đàn em đầy nhiệt huyết, ngồi quanh một bàn tròn, cùng chung lưng tạo dựng cơ đồ Y Khoa, tạo dựng cái gọi là "NHỮNG ÐIỀU CHƯA GIẢI QUYẾT ÐƯỢC TRONG Y KHOA". Em sẽ hỏi, để làm gì? Tôi hỏi lại em: Nếu em muốn giúp ích điều gì đó cho khoa học, thì, em phải biết mình sẽ làm gì và làm được gì ? Ðiều đó, em hãy tìm trong cuốn sách nói trên, và tự lượng sức mình sẽ giải quyết được điều gì. Cứ như thế, bạn bè em, đàn em của em, sẽ chung nhau giải quyết các vấn đề mà những người đi trước đã chấp nhận đầu hàng. Rồi 10 năm sau, 20 năm sau, chúng ta cùng nhìn lại quyển sách, chúng ta sẽ vui mừng xiết bao hoặc đau đớn lòng khi nhìn thấy sự tiến bộ như vũ bão hoặc giậm chân tại chỗ của Y Khoa.

Trở lại vấn đề chọn ngành Y. Ừ thì, đúng là nhục nhiều hơn vinh. Nhưng nếu em đã trải qua những khoảnh khắc không - gì - đổi - nổi, thì, em sẽ hiểu được "nghiệp chướng" ngành Y. Tôi muốn nói đến con người, những nụ cười. Tôi muốn em thấy được hình ảnh đó, những nụ cười hồn nhiên tung tăng vui đùa của trẻ vừa hết bệnh; những nụ cười móm mém, già nua, hiền từ của các cụ khi ra viện; những nụ cười mệt mõi của sản phụ " mẹ tròn, con vuông"; những nụ cười biết lỗi của thân nhân người bệnh; và những nụ cười khoan khoái của chính bản thân khi thấy mình làm được điều gì có ích cho cộng đồng. Tôi cũng muốn em trải qua những giờ phút nặng trĩu, âu lo, băn khoăn, run rẩy, tràn ngập cảm xúc. Tôi cũng muốn em cảm nhận được nổi bất lực của người thầy thuốc đứng trước thần chết bay lượn trên đầu bệnh nhân đắc thắng. Tôi muốn em cùng tôi chia xẻ những đêm thức trắng, những lúc nhai vội bánh mì, những ngày không - dành - thời - giờ - cho - bản thân. Thế đấy em ạ, bao nhiêu đó cảm xúc, em dùng loại tiền nào để đánh đổi, và liệu nó có đủ lửa đam mê để em cắn răng đi tiếp con đường chông gai?

Em lại hỏi: Tại sao yêu em ? Sáu năm đại học, sáu năm chắt lọc, sàng lọc tinh túy tri thức Y khoa, sáu năm biện luận, sáu năm tập phân tích cảm xúc - lý luận cũng không đủ để trả lời em ơi. Ừ, thì em là một tổng thể, hài hòa có, mất cân đối có, lửa cũng có, mà nước cũng nhiều, là đam mê, là tuyệt vọng, là vùng đất dữ, hoang vu, đầy rẫy những bất ngờ, là những buổi sớm tinh mơ lặng im, là đàn chim hiền hòa trên ruộng lúa và cũng là động lực để tôi viết nên những dòng chữ này để tặng em !

TG: Nguyễn Dũng Tuấn
(Trích từ diễn đàn TTVNOL)

24 tháng 10, 2009

Hôm qua thật lạ kỳ, tự dưng ta nằm mơ màng rồi chợt thấy những cảnh trí trong câu chuyện đã cũ.


Ta mặc cái áo hoa màu tím rất xinh, tim đập liên hồi và phóng xe tới Hi-end. À, để gặp tình yêu của ta đó mà. Tình yêu đầu tiên, chẳng biết nhỏ hay lớn nhưng đã dạy cho ta bao nhiêu là thứ….


Ly café đen đá rịn mồ hôi và đã vơi đi một nửa. (Anh thường uống đến 3 ly đen đá một ngày). Anh ngồi sẵn ở đó, áo sơ mi tay dài, đợi ta. Anh ngắm ta một chút và bảo dạo này em ốm đi nhỉ, và cái áo rất đẹp, em may đấy à. Ta mỉm cười, em mặc áo nào cũng đẹp mà...


Này, chẳng phải tháng trước, ta đã bảo không muốn gặp anh nữa hay sao…


Như một cuộn băng, những chi tiết tiếp sau đó được tua nhanh lạ thường và rồi ta thấy mình đang ngắm nghía bàn tay của anh. À, anh đang nói, ngón tay em dài nhỉ, dài hơn ngón tay anh rồi bất chợt bàn tay ta lọt thỏm trong bàn tay của anh tự bao giờ….


Đến đó thì ta giật mình rồi thức dậy. Ta tưởng ai đó đang cho ta xem một đoạn phim 4D, hình ảnh, màu sắc, âm thanh và mùi vị…bao trùm lấy mọi giác quan của ta.


Rốt cuộc thì những chuyện cũ vẫn nằm đâu đó trong đầu…chợt thấy muốn trào nước mắt.

20 tháng 10, 2009

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ EM NGHE-10

Hôm nay lục lọi vài thứ tài liệu cũ và nhìn thấy cái file này nằm ở một góc. Lâu rồi mình chưa đọc lại vì dạo trước mình đọc nó gần như thuộc. Mấy bài viết này D.My share cho mình lâu lắm rồi, hồi năm 1, năm 2 gì đó. Hồi đó pin laptop của mình chưa chai, vẫn còn ôm máy chạy khắp nơi trong nhà được nên mình rất hay lên sân thượng, ngồi một mình và đọc. Nhớ lại mà buồn cười, dạo đó mình là một con nhóc ngố ngố, hễ đọc xong một bài là gật gù ra chiều tâm đắc kinh khủng. Mà cái những bài viết này đã truyền rất nhiều cảm hứng viết cho mình đấy, cho đến tận bây giờ.

Ngày trước, cứ đọc một bài là mình thấy cuộc đời thêm phức tạp nhưng lại vô cùng háo hức để có thể bước vào một thế giới suy tư như vậy. Nhưng bây giờ, khi được "tặng" cho hàng mớ nghĩ ngợi mà gặm nhấm mỗi ngày, giờ ngồi đọc lại chính những bài viết ấy, mình mới thấy nhẹ nhõm làm sao...

Không biết mình copy - paste thế này có phạm tội gì không, hy vọng là tác giả có đọc được, sẽ bỏ qua cho mình.

Dưới đây là một bài viết trong một serie "Chuyện bây giờ mới kể em nghe" của bác sĩ Nguyễn Dũng Tuấn, được bạn D.My của mình copy từ diễn đàn TTVNOL và được mình copy lại của bạn D.My.

:::Nguyễn Dũng Tuấn, bác sĩ:::
Chuyện bây giờ mới kể em nghe...
10

Em. Anh tự giới thiệu anh là ndungtuan1, kẻ anti-ndungtuan. Biết ngay mà, thế nào em cũng hỏi, ủa, cái chuyện gì mà kỳ cục vậy, sao cái gì mà rắc rối quá vậy. Nói sao bây giờ, thôi, tóm gọn thế này, anh là người chống với ndungtuan tới cùng. Hễ ndungtuan nói A thì anh phải nói chống A. Ndungtuan là người giáo điều thì anh là kẻ thực tế. Ndungtuan là người nghiêm túc thì anh là kẻ phóng túng. Cho phép anh gọi ndungtuan là “nó” cho gọn nhe.

Anh ghét nó lâu rồi, tụi anh chửi nhau hoài à. Nhưng mà ác nỗi là hai đứa anh cùng sống chung trong một mái nhà, gọi là “ông chủ”. Ông chủ sử dụng tụi anh như hai công cụ đắc lực, như tay trái và tay phải. Thì cũng giống như Kim Dung có “Song thủ hỗ bác” của Lão ngoan đồng vậy mà, ông chủ sử dụng tụi anh rất nhuần nhuyễn, gặp bệnh nhân thì đưa nó ra, còn gặp bạn bè thì kêu anh ra tiếp. Còn gặp chuyện khó hơn thì kêu cả hai thằng ra, thằng chửi thằng xoa, hehe. Giống như Tiểu Long Nữ vậy, ai mà chịu nỗi! Ông chủ còn nói với tụi anh, nào là hai mặt của một vấn đề, nào là trong âm có dương, trong dương có âm, ôi thôi là nhức đầu lắm… Túm lại, ổng nói là đi về thái cực quá dễ bị ghét nên phải dung hoà, lúc thế này lúc thế nọ, anh thì thấy, thôi kệ, ổng là chủ muốn nói sao thì nói…

… Mà thiệt tình anh rất ghét nó, nó sạo lắm. Lúc nào cũng nghiêm trang đạo mạo, ít nói, còn anh thì lúc nào cũng ngang tàng phóng túng, nói nhiều. Nó còn mang tội mạo danh anh nữa, mấy hôm nay nó tán tỉnh em trong topic, thiệt ra con người nó làm gì có tình cảm như vậy, toàn là anh nói không mà nó dám ký tên của nó. Bởi vậy, anh phải năn nỉ ông chủ gãy lưỡi luôn mới được ló mặt ra mà thanh minh thanh nga với em. Em hỏi anh năn nỉ cái gì hả? Thì anh nói, ba cái vụ đi dạo chơi mấy cái box khác, để nó nói coi sao cho đặng, lúc nào cũng giở giọng dạy đời, ba hoa với một mớ lý thuyết sáo rỗng. Để anh, anh làm “rốp rẻng” liền, nhốn nháo hả, anh chửi cho tắt bếp, muốn nói chuyện giang hồ thị phi hả, anh tiếp chiêu liền, đâu có ngán. Còn cái kiểu của nó, thế nào cũng bị thiên hạ chửi, còn không thì ít nhất cũng chửi thầm.

Ê, mà nè, em đừng nhìn anh cái kiểu đó, coi chừng anh “mê” em à nghen. Đừng có nhìn zdậy nữa, để anh suy nghĩ tiếp coi, anh nói tới đâu rồi. À, bây giờ thì anh danh chính ngôn thuận rồi nghen, em đợi coi, thế nào giang hồ cũng phải dậy sóng cho coi. Anh cũng không biết ông chủ có kìm cương anh được không nữa. Ổng cứ chửi anh hoài, ví dụ như hôm qua, vừa ngủ dậy, nó bày đặt nói, lẹ lên, lẹ lên, trễ giờ đi làm rồi. Anh cười hè hè, để tao nhớ em cái coi. Tới bệnh viện thì nó đòi lao đầu hùng hục đi làm, anh thì nhẹ nhàng, cho tao ăn sáng cái, làm một ngụm cà phê coi.

Riết rồi ông chủ phải chửi tụi anh, tụi bây giữ hoà khí cái coi. Coi vậy chứ ổng cưng anh hơn à nghen, bằng chứng là ổng cho anh hưởng thụ không à, còn nó thì còn lâu. Nói thiệt chứ nó chỉ có biết ba cái vụ lý trí, còn anh thì “tiền tiêu không có nhiều, nhưng tình yêu không bao giờ thiếu”, thấy chưa, em cũng liếc mắt cười với anh chứ bộ.

Rồi đó, bây giờ em hiểu vấn đề chưa? Nữa rồi, em vô bẫy của anh rồi, biết chắc là thế nào em cũng hỏi, vậy chứ thiệt tình bây giờ là ai yêu em, ndungtuan hay ndungtuan1 phải không? Thì em biết rồi, ngồi tán dóc hàng giờ với em là anh chứ ai, còn cái chuyện bài vở thì đương nhiên là nó rồi.

Túm lại, ông chủ của tụi anh yêu em còn em yêu cả hai thằng (nhưng mà anh nhiều hơn, hehe!). Chà, cái zdụ này cũng phải bàn thêm à nghen, em bắt cá hai tay là không có được đâu à nghe. Thôi, bây giờ trễ rồi, để anh ra giang hồ quậy xíu, lát nữa nói tiếp nghe, bye em. Ê, hun cái coi, rồi, thôi đi nghen….

NB: À quên, chuyện cuối cùng, anh dùng nick của nó post bài, chắc là khi nó phát hiện ra, tức chết em nhỉ, hehe, đáng đời ... Còn nói thiệt là anh tạo nick ndungtuan1 hổng được, sao mà nó rắc rối quá chừng, qua bên Trí tuệ, rồi trở lại, cái đầu ngu ngu của anh chắc là làm hổng được quá

TG: Nguyễn Dũng Tuấn
(Trích từ diễn đàn TTVNOL)


Chép một mẩu vui vui ra trước đã. Hy vọng ngày mai vui vẻ.

12 tháng 10, 2009

QUAN TRỌNG

Bạn của cô Út lấy chồng nhưng hổng mời ai.
Bạn bè của cô Út hơn mình 12 tuổi, một khoảng cách lớn, nhưng mỗi lần cô Út đi công tác Sài Gòn hay về Việt Nam nghỉ trong thời gian đi học thì thường gọi mình đi theo cô và hội bạn. Mình là một đứa gà mờ, ngồi nghe mọi người nói chuyện, hiểu một nửa thôi nhưng rất thích.
Bạn của cô Út mỗi người mỗi kiểu, nhưng tính cách rất lạ.

- Cô Hiền nè, sao cô Hiền lấy chồng nhưng hông mời mọi người, hông mời con nữa nè.
- Vì sao phải mời?
- Thì lấy chồng là chuyện đại sự mà, phải cho bạn bè biết chớ.
- Thế thì đối với cô, chuyện đó không quan trọng cho lắm.
- Tại sao lại không quan trọng? Hầu như mọi người đều nghĩ nó quan trọng mà??
- Ví dụ nghe, khi xem tivi, có người thích xem thể thao và có người thích xem phim truyện. Người thích xem thể thao dù có được thuyết phục cách mấy cũng chẳng thể thích xem phim truyện và ngược lại. Cô Hiền cũng vậy đó, dù có nói thế nào, chuyện đó vẫn chẳng thể quan trọng được.
- Vậy thì đối với cô Hiền, chuyện gì là quan trọng? Chắc chắn phải có một thứ quan trọng chứ, đúng không? Nếu không thì con người ta đã chẳng sống.
Cười...
- Thì được đi dạo nói chuyện với Lì là một thứ quan trọng nè.
- Cô Hiền chỉ giỏi xạo con...

Sau đó mình đi chậm lại, lùi về phía sau và cảm thấy giật mình. Thực ra, trước giờ mình nghĩ chuyện gì đó quan trọng chỉ vì số đông cho nó là quan trọng, và mình được dạy rằng điều đó quan trọng. Như vậy, nếu một ngày mình thực sự cảm thấy và nhìn nhận khác đám đông, mình có đủ tự tin để dựng lên một hệ quy chiếu riêng cho bản thân và kiên quyết sống theo những niềm tin đó không nhỉ? Thực sự, mình khá băn khoăn đấy...

9 tháng 10, 2009

Quãng đời "chết tiệt" của ta

Vài năm sau, khi quay đầu nhìn lại, ta sẽ dùng từ "chết tiệt" để mô tả cho quãng thời gian này của cuộc đời.
Còn vài tháng nữa, ta bước qua học kỳ thực tập, và cũng vài tháng nữa, ta sẽ ra trường. Thật nực cười khi tự tin của ta cứ rơi rụng dần dần, chẳng vì lý do gì. Rồi ta đâm lo lắng, quá mức bình thường, và cảm thấy thật mệt mỏi. Đêm đêm, ta gác tay lên trán và tự phân tích tại sao tinh thần ta lại diễn biến thế này.
Có lẽ là do nỗi lo sợ không thể trả được món nợ cả vật chất lẫn tinh thần của gia đình.
Có lẽ là do nỗi lo sợ không thể vượt qua cái bóng của vài người.
Có lẽ là do nỗi lo sợ tự nhiên và vô căn cứ vốn đã bám rễ trong đầu ta từ rất nhiều năm nay.
Có quá nhiều những nỗi sợ hãi.

Ta đã biết những điều này sẽ đến một khi ta bước chân vào giai đoạn này. Nhưng ta chưa bao giờ hình dung đủ, rằng ta phải trải qua quá nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy. Và ta cảm thấy ngộp thở, và đuối sức.

Tối hôm qua, ta cầm cuốn sách và đọc to lên vài đoạn cho chính mình. Lắng nghe giọng của mình trong đêm tối yên tĩnh mới thật lạ lùng. Giọng của ta khi nói chuyện với người khác luôn mang âm hưởng lạc quan và vui vẻ. Còn khi nói với chính mình, ta nghe chẳng mạnh mẽ như ta vẫn tưởng. Ta ước chi mình được thoát xác, bay lên cao, rồi quay trở lại vỗ về chính cái thân xác bé nhỏ của mình ở bên dưới. Ta sẽ xoa nhẹ lên đầu, vuốt tóc và khẽ thầm thì rằng mọi chuyện chẳng quá tệ như vậy. Nhưng rất tiếc điều đó chẳng xảy ra...như một lẽ thường tình.

Và còn tệ hơn nữa khi ta nghĩ rằng ta đang yêu. Thứ tình cảm chết tiệt đó đã quay trở lại. Ta vốn là người vô thần vì ta cho rằng sẽ rất vô lý khi một con người tự do phải chịu cảnh cầm tù về mặt tinh thần. Người ta tin vào một đấng siêu hình nào đó rồi vắt kiệt sức lực của mình cho Chúa của họ. Đối với ta tình yêu cũng là thứ tương tự như tôn giáo. Từ một người tự do, bỗng chốc tâm trí ta chỉ nghĩ về một hướng, tần suất ngày càng cao, cường độ ngày càng mãnh liệt. Ta chỉ thích và luôn cố gắng sống ở 2 cực: không và vô cùng. Ta không thích bị cầm tù mà không được đánh đổi xứng đáng. Thế nên ta biết chuyện này rồi sẽ chẳng đi tới đâu. Rốt cục rồi ta cũng sẽ chọn cho nó một kết thúc như chuyện trước kia, chấm dứt vì ta không cảm nhận được sự vô cùng từ đối phương... Chắc sẽ nhanh thôi.