30 tháng 11, 2009

Tui 21 tuổi

Đó đó, biết ai không, mẹ tui đó. Mẹ tui cưới chồng năm 1987, cuối năm 1988 thì bụng đã vượt mặt, chuẩn bị sinh con đầu lòng. Sau này tui bảo, ôi trời, ba mẹ ghê quá nha, mới cưới mà chưa chi..., không lo làm ăn, sinh con chi sớm vậy không biết... thì bị ăn ngay một cái cốc vào đầu. ^^.

Buổi trưa ngày 30, mẹ thấy đau bụng. Biết là sắp tới giờ lên "bàn" nên mẹ mới lật đật đi tắm, vì hồi xưa sinh xong, bị cấm không được tắm cả tháng trời. Tắm xong thì mẹ thu dọn đồ đạc rồi đi lên bệnh viện. Ai hộ tống mẹ thì tui không rõ cho lắm vì nghe kể lộp chộp, không nhớ. Lên tới nơi, bụng mẹ vẫn cứ đau rêm rêm nên bác sĩ bảo, thôi, vô phòng ngồi chờ đó.

Mẹ ngồi chờ lâu ơi là lâu nhưng chưa thấy chuyển bụng. Khổ cái nữa là lúc hết thấy đau thì tự dưng thấy đói. Thế là mẹ mua một ổ bánh mì khô khốc ngồi trên giường, vừa nhai vừa đung đưa chân trông rất yêu đời. Vậy là cái thói ăn bánh mì của tui chắc xuất phát từ đây. Bị "đầu độc" thế cơ mà.
Ăn xong thì bụng lại đau, lần này thì đau nhiều hơn. Mẹ mừng quá, cuối cùng thì nó cũng chịu ra. Thế mà chưa kịp mừng được vài phút, bụng lại hết đau. Bác sĩ đi qua đi lại nói, ôi cái đứa gì mà lì lợm, mãi chưa chịu ra cho rồi.

Đến gần 3 giờ chiều hôm sau, cơn đau lại tới, lần này thì khí thế và dữ dội hơn nhiều. Mẹ bảo lúc đó mẹ tưởng mình chết rồi, chưa có cái gì làm mẹ đau như thế. Vật vã, vật vã...và cuối cùng thì tui ra đời. Lúc đó tui to lắm, gần bằng chai nước suối. Khi người ta bồng tui lại, mẹ chỉ thấy toàn tóc với mắt mà chẳng thấy người đâu. Mẹ ôm tui vừa cười vừa khóc.

Loáng một cái là đã 21 năm. Cái bình nước suối có nhiều tóc và mắt to ngày xưa nay trở thành một đứa đen thùi, cận, hơi gầy và rất lì lợm. Chừng đó năm biết cười, biết khóc, biết vui và biết buồn, tui thấy rất hạnh phúc. Ngày mai tui già thêm một tuổi, tui tự chúc cho tui khỏe mạnh và sẽ khôn ngoan hiểu biết hơn. Hy vọng cái bình nước suối tui đây sẽ sống tốt trên đời.

29 tháng 11, 2009

Đắp mặt nạ


Chung quy lại cũng tại bữa hôm đám giỗ ông ngoại. Ngồi đông ơi là đông, các anh lớn có mặt đông đủ hết. Anh Ty phán một câu, ủa sao bữa nay bé Lì đen vậy ta, đen hơn bình thường, chắc là đi chơi nhiều phải không?

Chết, cả tuần vừa rồi toàn ở trong nhà viết CV rồi project loạn xạ, có thò mặt ra ngoài đường đâu mà nên nỗi. Bữa giỗ vừa tàn, mình chạy ngay xuống soi gương, soi kỹ ơi là kỹ, soi qua, soi lại, soi tới, soi lui. Soi xong mình suýt khóc. Trời ơi nhìn coi, cái cổ nổi 2 hạt mụn đỏ, ai dám hôn vào cổ mình nữa. Da mặt sạm lại, tối tăm. Mắt thâm quầng và trán còn có cả vết hằn. Mình ấm ức làm sao. Nội chuyện thực tập thôi, mình đã tàn tạ nước này, nếu có chuyện gì to tát hơn, chắc mình vứt đi quá.

Thế nên tối là mình tức tốc đi siêu thị ngay. Này thì mặt nạ dưỡng da mua 2 tặng 1, thấy là mình lấy ngay. Tối về mình đắp đắp xoa xoa rồi nghĩ tủi thân hết sức. Có những lúc con người ta đuối sức, thấy mình thảm thiết, ngồi một góc rồi tự liếm vết thương và ước chi có người băng bó phụ. Đắp mặt nạ xong thấy cũng phê phê và buồn ngủ. Sáng dậy sờ tay lên mặt rồi tự nhiên thấy trong người khỏe khoắn hơn. Mấy thứ mặt nạ vậy, xem ra cũng có tác dụng. Con Châu bảo, đắp mặt nạ, khiến da dày hơn, chịu đau khổ nhục nhã tốt hơn. Nghĩ vậy mà cũng đúng.

25 tháng 11, 2009

Gloomy night

red_hot_chilli2005
Chat | Text | Email | Block Sender

Hey Linh. My father has passed away on Saturday 22nd at 12:03 pm in Danang. We're holding the funeral ceremony right now. The burial will be held on this Sunday,the 30th. He did not suffer any pain and he has gone peacefully. He could forever rest in peace now. Im in Hue now by the way.
I am not using cell phone now, but you can reach me at my sister's phone number 093xxxxxxx. Take care.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

This is the news for tonight. After a ride with a friend, I came back home, signed in Y!Mess and received this news. I can hear my friend sobbing through the phone. I just want to hug him tight. I know he has suffered too much and too long.

This life is sometimes very unbearable, for me, for him and for others.

24 tháng 11, 2009

Rơi

Có rơi đi nữa thì cũng phải sống.

Rơi...

Sống...

Không rơi thì chắc chắn là sống rồi.
Rơi thì có thể chết mà, bụp, vỡ đầu, máu văng tung tóe, xe cứu thương tới hốt đi.

Mình nên chọn và phải chọn: có rơi đi nữa thì cũng phải sống.
Cứng cỏi lên nào.

[sau khi vắt hết tinh thần vốn đã low kinh khủng để viết project 7 trang]

[Update một chút]
Hôm nay mình lại rơi thêm một công ty nữa. Khóc khóc khóc, khóc đi mà. Lạy trời, không khóc được, chắc mình bị tắc tuyến lệ.

Mình sẽ làm gì đây nhỉ, chờ kết quả của công ty tiếp theo vào thứ 2 và đi thi nốt cái ngân hàng 2 ngày sau đó. Tháng 11 mới thật là buồn thảm. Ai biểu mình đầu tháng đã đi nghe November rain nên bây giờ trong lòng mưa tầm tã.

22 tháng 11, 2009

Linh tinh nào

Ơ hơ, đang lúc bị đuối, mình lại đi viết blog, thú tiêu khiển tốn kém.

Sáng nay đi làm sớm ngồi nói chuyện với lũ nhóc mới vui làm sao chớ. Olivia nói, cô ơi cô, nhà con mới khai trương cái khách sạn ở Nha Trang, cô đi Nha Trang nha cô, ghé qua khách sạn nhà con nha cô, đối diện biển đẹp lắm. Mark nói, chắc hết khóa này con không học nữa quá, cha con nói lên đây toàn chơi không, học thì ít quá. (Mark thông minh nhất lớp). Cindy lấy đôi giày đỏ của mình mang vào chân rồi chạy lăng quăng. Billy sáng nay bận cái áo màu xanh đẹp kinh, nước da trắng muốt làm mình ôm nó rồi vuốt má suốt. Sáng chủ nhật mới thiệt là yên bình.

Nguyên chiều hôm qua mình ôm laptop ra Hi-end, vật vã cả tiếng đồng hồ thì gọi thêm Dzù và James. Sau khi chốt lại được vài ý thì lại ôm laptop đi bộ lòng vòng, chắc nhìn rất thất thểu. Sao mà thảm thế nhỉ. James nói vầy chớ, tui với bà giống nhau á, không được chủ động cho lắm, khi nào có cái gì thúc đằng sau một cái thì mới chịu nhổm dậy làm như điên. Mà bà thi mấy cái big 4 làm chi cho mệt vậy. Tui thấy bà hợp Marketing á (người thứ 2 thấy), đi theo hướng đó đi. Nhìn James nói chắc nụi làm tối về suy nghĩ mấy tập liền. Mắc cái quái gì mình đi đăng kí thực tập ở big 4 thế nhỉ?? Hiệu ứng bầy đàn hở? Hay là cái gì?

Đôi khi thấy mình cũng yếu đuối hèn mọn, làm nhiều điều phù phiếm.

13 tháng 11, 2009

Những giấc mơ chưa dứt


Hồi chiều tôi ngồi ở sảnh để chờ đến lượt phỏng vấn cho một cuộc thi. Chờ hơn 1 giờ đồng hồ nên tôi hết uống nước rồi lại quay sang ngắm nghía cái bàn, mấy cái ghế và các anh chị nhân viên ăn mặc lượt là đi qua đi lại.
Rất may là có một bức tranh lớn treo trên tường. Bức tranh vẽ hoa đào...
Bức tranh vẽ một cây đào lớn. Sắc hoa hồng tràn ra cả khung tranh. Những chấm màu li ti hồng và đỏ quấn quít trên cành nhánh vững chắc khiến tôi thấy lạ lùng. Hệt như một cục nam châm, bức tranh hút lấy sự chú ý của tôi rồi bất thình lình chui tọt vào đầu. Tôi có cảm giác mình đang mơ. Bức tranh khiến tôi nhớ lại những giấc mơ...

Tôi ngủ mơ dữ lắm. Hầu như tối nào tôi cũng nằm mơ thấy một chuyện nhỏ nhỏ. Có lúc thức dậy tôi nhớ như in tối qua mơ gì, có lúc tôi loáng thoáng vài hình ảnh hay cảm giác. Dù kiểu nào, tôi cũng cảm ơn bộ não của mình rất nhiều, nó làm cho giấc ngủ của tôi đỡ chán.

Giấc mơ đầu tiên làm tôi cười toe toét là hồi lớp 9. Tôi đi biển buổi sáng. Lúc nắng vừa lên, thắp vàng tất cả, tôi bắt gặp một anh bạn trạc tuổi từ bãi cát chạy vội xuống mép nước. Nụ cười rạng rỡ lại được nắng chiếu vào lung linh đã khiến tôi suýt ngất. Thế là tối về tôi nằm mơ ngay. Tôi thấy anh bạn nắng vàng kéo tay tôi chạy khắp bãi biển. Đến bây giờ nghĩ lại, cả hai khung cảnh đó, đều như mơ.

Giấc mơ thứ hai làm tôi chảy nước mắt. Hồi học năm hai, khi chị họ vừa đi du học và trong phòng chỉ còn một mình, tôi đột ngột thích ngủ trưa. Trưa chủ nhật tôi nằm ngủ một mình và không thể nhớ nỗi đã mơ những gì. Khi tỉnh giấc, căn phòng im ắng và nhà cũng im ắng. Nắng chiều đổ qua khe cửa chợt khiến tôi lặng người. Cảm giác tiếc nuối không hiểu từ đâu tràn dâng rồi tự dưng nước mắt tôi đổ xuống, ướt gối và ngon lành. Tôi biết giấc mơ trưa đó chắc có điều gì khiến tôi nuối tiếc.

Có một hôm khác tôi mơ thấy được ăn. Cái món xôi trắng trứ danh vừa dẻo vừa thơm ăn kèm với cá nục kho bán ở đường Trần Bình Trọng (Đà Nẵng) theo tôi vào cả giấc ngủ. Dạo cấp 2, tôi dậy sớm không thể tả, đạp xe ra ngồi chờ ngoài lề đường chờ bà bán xôi bưng hàng tới. Xôi hết vào lúc 7h mà. Có khi sương sớm làm câu chuyện ăn xôi của tôi trở nên mờ ảo hơn nên tôi mới nhớ lâu như vậy. Tôi mơ được ăn xôi, mùi lá chuối thơm, mùi đậu phộng bùi, mùi cá nục béo, vừa ăn vừa nói, trời ơi con thèm quá cô, lâu quá rồi con không được ăn như vầy rồi giựt mình tỉnh giấc. Tôi ngẩn ngơ cả giờ đồng hồ, vì, trời ơi, chưa kịp ăn miếng cuối.

Giấc mơ thứ tư của tôi thơm mùi hoa điệp trước nhà. Tôi thấy mình ôm bình nước đi lên đi xuống cầu thang giữa đêm khuya tĩnh lặng và nói to, cái mùi đâu ra mà giống hoa sữa vậy. Tôi lại lên xuống nữa rồi bất chợt ra đứng ngoài lan can hồi nào không hay. Gió tạt đến và tôi à lên, thì ra là cái mùi này, thì ra là từ cái cây này. Chiều hôm sau tôi chạy ra công viên, hỏi chú bảo vệ, thì biết là hoa điệp. Hoa điệp vàng rụng xao xác, ướp nồng cả giấc mơ của tôi.

Gần đây nhất, giấc mơ của tôi lẫn vào cả hiện thực. Tôi nằm mơ thấy mình mặc cái váy rất đỏ và đi ra ngoài với anh. Anh nhìn hoài về một phía rồi bảo, này bạn kia xinh quá nhỉ. Thế rồi tôi vuốt nhẹ má anh rồi bảo, ừ xinh thật, thế thì em phải đi thật rồi, tạm biệt anh nhé. Vậy mà ngày hôm sau anh rủ tôi ra ngoài thật. Đoạn hội thoại giống nhau đến kì lạ khiến tôi gần như bất động. Chỉ có một chi tiết khác đi là tôi chưa thanh thản nói được, ừ em phải đi thật rồi.

Những giấc mơ của tôi còn nhiều nữa lắm. Có những giấc mơ đã dứt. Nhưng có những giấc mơ cứ để ngỏ hoài hệt như phim chưa chịu kết thúc. Nhưng tôi không ấm ức nhiều vì nhờ thế nên thỉnh thoảng trong ngày, tôi bất chợt tìm được cho mình những cái kết trong mơ. (Tôi có dở hơi quá không nhỉ?)

7 tháng 11, 2009

DI CHÚC

Mình đi dọn cái hộc tủ, thấy rơi rớt ra cả mớ giấy tờ còn sót lại của cái ví bị mất cắp lần trước. Trong cái đám ấy có 2,3 cái id card được mình viết hoa hòe hoa sói nhằm trường hợp ra đường bị xe đụng hay chuyện gì tương tự thì người ta còn lượm lên, nhìn vô rồi liên lạc về gia đình cho kịp thời. Tại mình sợ chết mà xác nằm trong nhà lạnh mấy ngày trời không ai biết thì buồn thúi ruột.

Hồi trước mình viết di chúc trong tờ giấy màu sắc sặc sỡ, gập kỹ nhét trong hộc bàn. Nhưng mà mình nghĩ nên post lên đây thì hơn, nhét trong hộc bàn mọi người tưởng rác quăng đi thì làm sao mà biết đường xử trí với mớ đồ lỉnh kỉnh của mình. Với lại bây giờ mình gặm hết nổi môn đầu tư tài chính rồi, viết nhảm giải lao một tí. Hehe.

Dưới đây là di chúc của bạn Khánh Linh, được thảo ra lúc tinh thần hoàn toàn minh mẫn và không bị ai thúc ép. Mong mọi người sẽ thực hiện đúng. [Nghiêm túc đấy]

Hình thức mai táng: hỏa thiêu đem tro về Đà Nẵng rồi rải ở bãi biển gần nhà. Không thích chôn vì không thích gò bó tăm tối.

Hình thức đám tang: không được mời dàn nhạc ò í e trống kèn inh ỏi, điếc tai lắm. Lấy cái list nhạc trong laptop của mình ra bật lên là được rồi. Nhạc tuyển đặc sắc không hà.

Phân chia tài sản vật chất như sau:
- Xe Dream trả về cho ba mẹ. Mình cày nó 4 năm nay vẫn chưa hư hại hoàn toàn là mừng. Hy vọng nó vẫn còn tiếp tục cuộc đời rong ruổi. Chừng nào hết sửa nổi thì đừng bán mà để lại làm kỉ niệm nha.
- Laptop không ai được xài. Nó là tri kỷ của mình nên không thích chia sẻ cho lắm. Tuy nhiên, ai có nhu cầu về nhạc (theo gout của bạn Linh), ebook các tác phẩm văn học kinh điển, hướng dẫn coi chỉ tay, sheet nhạc thì có thể đem USB lên chép. Dù sao mình cũng hơi rộng lượng. :p
- Rất nhiều sách khoa học, truyện ngắn và tiểu thuyết: tặng cho Dzù. (Trong đám đấy có cuốn Kitchen mình biển thủ của bạn Dzù, có cả trang nhất nhàu nát nữa đó, kỹ chưa). Bạn Dzù sẽ giữ kỹ sách cho mình, sẽ đọc chúng nó như mình đọc.
- Vài chục cái DVD phim tình cảm lãng mạn, hành động, hoạt hình đủ thể loại: chà...nghĩ đi nghĩ lại chưa nghĩ ra ai, thôi ai thích thì lên lấy nhé.
- Sách tiếng Anh: Long mập, em trai khó bảo lấy về học nhé.
- Sách Tài chính: tặng em Việt, nếu em vẫn còn cần. Hy vọng là em hoàn thành tốt đẹp 4 năm đại học. ^^ .
- Cái cây mới mua: tặng Katsu, tại bạn Katsu biết mình thích cây.
- Cuốn lưu bút năm 12: tặng D.My. Mình rất là thích đọc lại cuốn lưu bút này mỗi khi thấy buồn ngủ.
- Tủ áo quần: em Tý ngốc cứ dùng thoải mái. Mình với em có size giống nhau mà.
- Đôi giày màu đỏ: tặng ai hỏi mình: "Lúc nãy định đi giày màu đỏ hả?"
- Đồ lưu niệm của Chien tặng: hỏa táng theo mình.
- MP3 Samsung xanh lá: tặng bé Lùn. MP3 là thứ đồ mua bằng những đồng tiền đầu tiên do mình làm ra. Không hiểu sao mình muốn cho bé Lùn cái này.
- Cellphone: tặng bạn Châu. Bạn Châu đang kinh doanh um sùm và đang cần 1 cái đt thứ 2.
- Tài khoản chứng khoán: anh đại gia xử lý dùm em. Password ít bữa em nói nhỏ cho nghe. Hehe.
- Tài khoản thẻ ATM: ôi dzời, tiền quá ít, không biết tặng ai, thôi trả về cho mẹ.
- Túi xách và ba lô: một lần nữa, ai cần thì lên lấy, theo thứ tự ai tới trước lấy trước.
Chà, tài sản vật chất mình có nhiêu đó thôi. Thiệt là khiêm tốn đối với một đứa 21 tuổi như mình. Tủi khỉ làm sao.><.

Còn tài sản tinh thần thì sao nhỉ
- Gia đình: mình yêu nhà mình nhất. Mọi động lực học tập làm việc to nhỏ đều xuất phát từ đây. Đặc biệt thương mẹ, mặc dù mẹ hay cằn nhằn. Đặc biệt thương ba, mặc dù có nhiều điểm mình bất đồng với ba. Đặc biệt thương Long mập, vì máu của nó là máu của mình.
- Cho tình yêu đầu tiên: anh ở bên cạnh mình cái năm khó khăn đó. Lại còn cho "người" tới dạy mình học Toán. Anh giải thích cho mình hiểu bao nhiêu là chuyện, mình học được nhiều thứ từ anh. Rất tiếc là dạo đó mình còn hơi ngốc nghếch nên mọi chuyện cứ chẳng ra làm sao. Nhưng dù sao gặp anh là một mốc được đánh dấu lại trong cuộc đời của mình đấy. [À, chừng nào tốt nghiệp mà mình chưa tiêu, mình sẽ đãi anh đi ăn đầu tiên].
- Cho các tình yêu lớn nhỏ khác: mình luôn quý mến các bạn vì các bạn đã bỏ công thích mình, bỏ công tìm hiểu mình, bỏ công dẫn mình đi chơi. Hãy nhớ là mình luôn thuộc tên các bạn.
- Cho Dzù: mình luôn thích bạn Dzù - cái dù đỏ hoàn hảo.
- Cho Chien: Chien gọi điện tỉ tê hỏi mình ăn bao nhiêu chén cơm, tăng bao nhiêu cân, nhớ giữ sức khỏe, mệt phải đi bệnh viện. Chien là đứa duy nhất lo lắng cho mình kiểu đó. Chắc nó nghe mình rên nhiều, lại sợ mình lăn đùng giữa đường thật.
- Cho anh đại gia: mình tâm sự với anh đại gia hơi bị nhiều. Một vài kế hoạch kiếm tiền (nghe hơi điên) của mình cũng chỉ mới nói cho anh đại gia nghe. Tuy mình với anh đại gia tính cách chả giống nhau nhưng anh đại gia đã bỏ công quan tâm mình. Mình rất trân trọng.
- Cho ...: uầy, cảm giác lẫn lộn quá. Mình sẽ update mục này sau vậy.

Vậy là đã xong. Viết linh tinh thế mà tốn thời gian gớm. Mọi người ai đọc được, có liên quan mà muốn đính chính hay ý kiến thì liên lạc với mình nhé.

Chúc cuối tuần vui vẻ!

2 tháng 11, 2009

Một cái cây


Sau giờ học chiều nay, mình đi mua một cái cây. Tiệm bán cây cảnh nằm trên đường Nguyễn Trãi, con đường đông đúc có nhiều shop thời trang. Vậy mà khi đặt chân vô tiệm rồi đi sâu vào trong, mình như bước vào thế giới khác, yên tĩnh và xanh mướt.

Mà mình đã nói tại sao mình đi mua một cái cây chưa? Hình như là chưa...

Mình đang bất ổn quá. Nói cách khác là mình đang mất thăng bằng quá. Nhiều thứ đua nhau tranh lấy tâm trí mình khiến mình hoang mang. Sáng nay, rõ ràng giấc ngủ mình đã no nê tròn trịa rồi nhưng không hiểu tại sao mình chẳng thể dậy nổi. Mình cứ thế nằm bất động trên giường, rồi đủ thứ hình ảnh ùa tới, lộn xộn hệt như một bát cơm thừa. Mình biết là không ổn rồi.

Chăm sóc và nuôi nấng một sinh vật sống động có thực sẽ khiến con người ta bình tâm. Mình đọc được điều này ở đâu đó. Thế nên mình đã đi mua một cái cây. Chủ tiệm dặn mình tưới nước ít thôi, hai ngày một lần, chỉ mình cách bón phân nữa....Tự dưng mình cầm cái cây nhỏ trên tay và thấy xúc động. Từ nay nó hoàn toàn là của mình đây.

(À, cái cây này là cây phát tài. Ít hôm nữa sắp xếp được chỗ, mình sẽ đem về thêm vài cái hoa.)