30 tháng 3, 2010

Ngày 30 tháng 3 năm 2010

Đêm nay trăng thanh gió mát đúng nghĩa. Đêm 15 và gió lồng lộng. Cỡ mấy cái váy xòe xòe bằng vải của mình, gió cỡ này thổi phát là tung tóe.

Chiều hôm nay đi farewell party. Nghe đồn năm ngóai công ty tổ chức cho internee. Năm nay với tinh thần chủ động và sáng tạo của Đại hội Đảng chả biết lần thứ mấy, các internee tự tổ chức luôn. Tiệc tùng có cần gì mà chờ với đợi. Tuy chưa có thân nhau lắm nhưng mọi người ăn uống cũng rôm rả không đến nỗi nào.

Hồi trưa mình buồn ngủ không thể tả, phải trốn vào toilet ngồi ngủ. Được cái toilet công ty có cảm ứng, ngồi rất ấm nên mình ngủ rất ngon lành, ra tỉnh táo phát hiện được bao nhiêu là lỗi.

Tuần này là tuần cuối trong kỳ thực tập ở EY rồi. 3 tháng là một quãng thời gian ngắn cũn nhưng đủ để mình cảm nhận được rất nhiều thứ. Excel lên tay, chả phải dùng chuột mà thao tác nhoay nhoáy. Chịu áp lực cũng tốt hơn. Quen được thêm nhiều anh chị hơn. Vỡ lẽ ra nhiều điều hơn. Dù có bị nhận xét là trông ít tươi tắn và mệt mỏi hơn trước nhưng nhìn chung mình không hối tiếc điều gì.

À, chỉ có một điều hối tiếc là không hiểu tại sao hồi chiều lại chui vào đúng cái quán đó. Oan gia ngõ hẹp.

26 tháng 3, 2010

Ngắn vậy thôi

Bây giờ mình mới mở lại cái email, tải bài nhạc về, rồi ngồi nghe. Nhạc không lời, guitar, tiết tấu nhanh, tựa đề dễ liên tưởng.
Tối nay trời mưa nữa, nên rất hợp vị.
Vì mình biết thời gian sẽ bào mòn rất nhanh kể cả những điều tưởng như vững chắc và to lớn, nên mình mới như đứa con nít, ôm khư khư những điều lạ lùng.
Mưa ơi là mưa...

23 tháng 3, 2010

Gửi công ty mơ ước

Công ty ABC
Địa chỉ 123 Đường XYZ

Khánh Linh
Địa chỉ 321 Đường ZYX

Ông/Bà kính mến,

Tôi là sinh viên sắp ra trường và muốn vào công ty của quý ông/bà chết đi được. Nhưng cái đơn đăng ký của công ty quý ông/bà làm tôi nổi điên.

Thì ai ai cũng biết công ty quý ông/bà nổi tiếng trên tòan cõi Việt Nam. Trụ sở của quý công ty thì chần dần, đẹp lộng lẫy ở một cái vị trí cũng lộng lẫy nốt. Tiền lương của quý công ty dành cho đám sinh viên mới ra trường như tôi cũng không phải là tồi. Thế thì cắc cớ gì quý ông/bà lại hỏi, vì sao các bạn lại muốn làm việc ở công ty chúng tôi. Khỉ ơi là khỉ. 10 đứa thì hết 9 đứa có những lý do như trên, hỏi vậy để làm gì hả quý ông/bà kính mến.

Rồi thì hỏi kế hoạch trong 2-3 năm tới của bọn sinh viên chúng tôi để làm gì. Chúng tôi mới toe thì chỉ muốn kiếm ít tiền và học hỏi càng nhiều càng tốt. Nhỡ có muốn nhiều hơn thì chúng tôi có kể cho quý ông/bà nghe được đâu, mà còn hỏi.

Rồi lại còn hỏi tôi 'biggest achievement" là gì. Ôi tôi muốn chửi quá. Chả có cái gì là biggest hết. Tôi bỏ sức ra rồi tôi đạt được kết quả tương xứng thế thôi. Có cái biggest achievement là thân còm cõi tôi chỉ tăng được 2kg trong suốt 5 tháng qua. Đấy, biggest đấy.

Hỏi cho nhiều vào, rồi quý ông/bà cũng được thấy những bản vẽ đẹp đẽ thôi. Hỏi gì, mà lắm thế.

Đêm khuya bực bội, viết cái cover letter cho quý ông/bà cho vui đặng đi ngủ còn ngon giấc.

Chúc quý ông/bà cùng công ty sức khỏe. Tôi viết đơn thì dở lắm, nhưng đừng để ý, cứ nhận tôi vào nhé.

Chào thân ái,

Khánh Linh

15 tháng 3, 2010

Sống Xanh


Mới được mua tặng cuốn "Sống Xanh" của chị Giáng Uyên.

Mình đọc "Ngón tay mình còn thơm mùi ỏai hương" lâu rồi. Mình cho con bé My mượn mấy bận rồi nhồi cuốn sách qua lại không biết bao nhiêu lần. Đọc tới, đọc lui, rồi nằm nhìn lên trần nhà, thèm thuồng, chỉ mong được đặt chân đến những nơi chốn trong cuốn sách. Thế có nghĩa mình hâm mộ cuốn sách lẫn chị Giáng Uyên ghê lắm.

Ấy vậy mà khi "Sống xanh" được xuất bản, cầm cuốn sách lên, mình tự dưng chẳng muốn mua. Thứ nhứt vì thấy cuốn sách mỏng quá, mất hứng. Mở ra bài nào thấy cũng ngắn tẹo, lại mất hứng tập hai. Bản tính mình vốn tò mò, cái gì bí ẩn phức tạp, mình mới mê. Vậy rốt cuộc mình chẳng mua cuốn "Sống Xanh". Tới nỗi con bé My bảo tặng mình cuốn đó, mình cũng chẳng chịu.

Hôm chủ nhật thì tinh thần xuống thấp quá. Đi hội sách, cầm cuốn Sống Xanh lên, thế là muốn mua. Rồi bạn đi cùng tặng luôn cho mình. Lạ thiệt, những lúc như vầy, đọc Sống Xanh thấy hợp ghê. Mỗi trang có một bài viết nhỏ nhỏ, nói những điều giản dị bình thường, vậy mà khiến mình phấn chấn. Như có bài khuyên mình nên sắm cuốn sổ, mỗi trang viết một thành công trong ngày của bản thân. Ví dụ như hôm nay mình ngồi dịch được 25 trang báo cáo, giỏi, nên viết vô. Ví dụ như hôm qua mình sơn xong móng chân màu đỏ, thích, cũng nên ghi vô.
Rồi có bài nói nên hài lòng với ngoại hình của mình. Chỉ cần yêu bản thân mình, chăm sóc bản thân cho tử tế là nhất rồi.

Cũng có nhiều bài nói rất hợp ý mình. Như mình cũng thích đọc sách. Tuy chưa được nhiều lắm nhưng thấy vốn từ nhiều hơn, nhiều lý sự hơn. :D Hoặc là mình cũng thích đi xe đạp. Chỗ nào gần mình dắt xe ra đạp tuốt luốt. Đặc biệt mặc váy đi xe đạp mới thiệt là enjoy cuộc đời. Mát từ dưới lên trên. Mình cũng hay lục lọi đồ đạc ra dọn dẹp mỗi khi căng thẳng. Dọn dẹp xong mồ hôi nhễ nhại nhưng nhẹ nhõm rất nhiều lần.

May thật, Sống Xanh lúc này cứ như doping, cho mình thêm sức và nhắc mình nhớ mình có rất nhiều điều ưa thích.

12 tháng 3, 2010

Thằng ăn cướp.

Thằng ăn cướp mặt mày dữ tợn, to cao, con rồng uốn rùng rợn từ trên đầu lượn xuống bả vai. Nó ép mình vô tường, tát hẳn mấy cái vào mặt. Mày có đưa ra đây không, không phải của mày, mày giữ khư khư mà được à. Mình nổi máu lì, của tao, ai bảo không phải của tao, tao đếch đưa.

Nó lại tát mình cái nữa, giáng trời.

Đồ ngu, mày tưởng mày muốn giữ là được à.

Đoạn, nó rút ra con dao găm sáng loáng, kề sát cổ mình. Mình còn cảm thấy lưỡi dao bén liếm dần vào da thịt, và máu ứa ra.

Tới đây thì mình giật mình tỉnh dậy, người rã rời, thậm chí còn cảm thấy đau.
Vậy là mình buông ra đó.