28 tháng 7, 2010

AN NHIÊN BOUTIQUE

Bữa nay mình khệ nệ ôm một chậu cây phát tài kha khá bự lên, tặng cho cửa hàng mới khai trương mà con gà có hùn vốn trong đó. (Bạn kia cùng hùn vốn là bạn An Nhiên, một nhà thiết kế trẻ và có tài, bạn từ nhỏ của con gà)

Mình tới trễ, cái event khai trương cũng đi được quá nửa, trong cửa hàng chật cứng các người mẫu và khách mời, mình không cao cho lắm nên chỉ đứng nhón nhón được ngoài cửa nhìn vào. Con gà đứng ở trong quầy, nhìn có vẻ căng thẳng. Vẻ mặt của một người nhìn đứa con của mình tự đứng dậy đi những bước đầu tiên. Mình nghe con gà nói về cửa hàng từ khi là một dự định. Mình thấy con gà tất tưởi chạy đi chạy lại, lo mua vải, lo đưa mẫu đi may, lo qua coi cửa hàng. Mình thấy con gà có những khi chán nản, có những khi muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, con gà cũng đi tới được ngày hôm nay.

Mình không giúp con gà được gì hết. Chỉ biết ngày khai trương, đi lên nhón nhón ngó ngó rồi về. Mình muốn ôm với vò đầu con gà một cái nhưng mà con gà né, chắc tại khách khứa đông. Hè. Chúc cửa hàng của con gà luôn thành công. Hi vọng con gà cảm thấy vui với thành quả đầu tiên của mình.

Nhân tiện quảng cáo luôn, cửa hàng của con gà đây:

AN NHIÊN BOUTIQUE
336 Hùynh Văn Bánh
Phường 14, Quận Phú Nhuận
Của những người trẻ tuổi và sôi nổi.



Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Hoa hậu Alex Trần trong trang phục của An Nhiên Boutique.

25 tháng 7, 2010

Thơ sưu tầm ngòai công viên

Em cánh diều bay bay
Dây diều anh cầm tay
Chín tầng mây chưa tới
Em buồn anh có hay

....

Quái, hồi chiều ông cụ đọc cho nghe rõ nhiều bài, vậy mà bi giờ nhớ có mỗi bài này là sao là sao?

Hồi chiều mình với thằng Chien hết ngồi cafe xong lại lếch thếch trong công viên. Thằng Chien đẩy cái vali, mình thì xách hộ nó cái giỏ đựng laptop. Hai đứa chắc mặt mày trông rất tội nghiệp. Thế nên khi đi ngang qua hồ sen, có ông cụ tập thể dục đang ngồi nghỉ bỗng gọi hai đứa vào, hỏi han, bảo chắc hai đứa sinh viên Mỹ thuật chưa ra trường, yêu nhau, dẫn đi chơi công viên hả. Mình với thằng Chien xém sặc nước...bọt. Thằng Chien vội phân bua, không không, con nhỏ này học Kinh tế, ra trường rồi, giờ đang làm nghề buôn người qua biên giới =)), nhầm, làm nghề tài chính, con với con nhỏ này là bạn thôi. Thế nhưng ông cụ không buông tha, bảo để ông tặng cho vài bài thơ. Thế là hai đứa ngồi hả mỏ nghe thơ. Thơ chủ yếu nói về tình yêu thời sinh viên và những mối tình dang dở. Nghe một lúc, mình chợt thấy mình sao mà trần tục ghê gớm. Ngồi mười ngày chắc chẳng tòi ra được câu thơ nào.

Lúc tạm biệt ông, hỏi ra thì biết ông tên là Xuân Ngàn, người Hưng Yên, dự định lúc nào đấy sẽ in một tập thơ tặng cho tụi sinh viên. Hì, lâu lâu, lang thang kiểu này gặp được nhiều chuyện hay thật.


17 tháng 7, 2010

Trường đại học Kinh tế thành phố Hồ Chí Minh

Tui thương trường tui lắm.

Trường của tui là trường đại học Kinh tế tê pê hát xê mờ. Tất nhiên tui không bỏ tiền ra xây trường, cũng chẳng bỏ tiền ra trả lương cho giảng viên và nhân viên của trường, nhưng mà thành tật rồi, đi đâu tui cũng nói trường Kinh tế là trường của tui. Thông cảm cho tui, tui học ở đây 4 năm, gửi lại bao nhiêu tình cảm và kỷ niệm, nên nó phải là của tui thôi.

Hồi xưa mới xách giỏ vô trường, tui ngợp lắm. Trường gì mà nhốn nháo còn hơn hội chợ Tết quê tui nữa. Góc bên này có cái căng tin giống hệt cafe đèn mờ, sinh viên ngồi uống nước mà ánh nhìn xa xăm lắm. Góc bên kia có mấy bạn đang mời mọc mua vé xem ca nhạc, góc bên kia nữa thì có mấy bàn phát tờ rơi cho một cuộc thi gì đó, tham gia đi bạn ơi, có mười nghìn thôi. Vô tới giảng đường rồi, cổ tui còn ngoẹo ra đằng sau vì chưa hết ngỡ ngàng.

Hồi năm nhứt, tui rất lười biếng, ít làm quen với ai. Mình tui với D.My, hai đứa sáng xách giỏ đến lớp, ngồi được hai tiếng lại xách giỏ đi, đi Phú Mỹ Hưng, đi uống nước, đi khơi khơi ngòai đường. Đi nhiều đến nỗi anh giữ xe thi thỏang vẫn giữ lại, cho hai đứa mấy cái kẹo cao su nhai rồi đi cho vui. Khơi khơi vậy đó, chớ tui vẫn biết trong trường có cây phượng vài năm mới thấy nở hoa một lần, có thêm hai cây điệp vàng nở hoa xao xác, có cái căng tin bán đồ ăn "mắc như quỷ" (nguyên văn của Châu), có cái thư viện nóng đổ lửa và giáo viên đi toilet thì phải lách cách mở khóa cửa mới vào được.

Ở trường, tui gặp con gà bụng bự, ngày trước bắt chuyện với tui vì muốn biết Khánh Linh là cái đứa chết tiệt nào mà cứ hơn mình một điểm. Ở trường, tui tham gia nhóm STSV và được tận hưởng cảm giác của người gầy dựng. Ở trường, tui gặp cái mặt ngái ngủ của anh rồi sau này dở khóc dở cười. Ở trường, tui học được chí tiến thủ, tinh thần cạnh tranh, học cách dẹp bớt dần sự ích kỷ vốn có và đặc biệt, tui được biết thế nào là biết thương, biết nhớ.

Tất nhiên mỗi đợt thi học kì, tui luôn ước ao được nhanh chóng ra trường. Nhưng, con gái mà, nói không là có. Bây giờ sắp bị đá đít đi rồi, tui thấy mất mát lắm. Tui hết cơ hội ngủ gật trong lớp mà vẫn yên tâm có người ngồi bên tát cho một cái đặng tỉnh táo học tiếp. Tui hết cơ hội vận nội công, một tai nghe thầy giảng, một tai nghe bạn nói nhảm. Tui cũng hết luôn cơ hội, nhìn nắng vàng ngập những hành lang vắng hay ngắm chim không biết từ đâu bay vút qua cửa lớp. Tui hết nhiều cơ hội lắm...

Bởi ai có hỏi tui có nuối tiếc gì khi học kinh tế không thì một ngàn lần, tui vẫn trả lời không. Nhất định không.



















Hồi chưa xây bãi đỗ xe...


Photobucket
Buổi trưa ra về

Photobucket
Hành lang...

Photobucket
Con bé My và hành lang