Mình đi làm bận váy tung ta tung tăng, ngày ngày mò mẫm model định giá và trong lòng rối bời. Deadline cho project đầu tiên sắp cận kề nhưng các anh chị vẫn chưa rảnh để giảng giải cho mình. Tại các anh chị ấy còn bị dí nhiều hơn. Sáng nay, bằng một cái email vô cùng thống thiết và khổ sở, mình đã khiến một chị trong team hứa sẽ hướng dẫn mình chiều nay. Mô phật, ở hiền gặp lành.
Ở Savills, giờ đi làm là từ 8h30 tới 5h30 nhưng sáng nào mình cũng vô sớm, mở cửa ra ban công đứng hóng gió. Hóng gió từ tầng 18 thì rất sướng, mọi người biết đó. Ở đây có bày một bộ bàn kiểu ở các quán cafe, ai thèm hút thuốc thì ra ngòai ngồi hút, ai yêu thiên nhiên thì ra ngồi ngắm mây bay hoặc ngắm thành phố lên đèn, ai muốn tự tử thì leo hẳn lên bàn rồi nhảy xuống cho dễ. Cái bộ bàn này, theo mình, là một điểm hết sức hợp lý.
Bên cạnh mình là chị Thương cũng vừa chuyển từ KPMG sang, cùng đợt với mình. Mỗi lần mình nói chuyện với chị ấy về big4, mình có cảm tưởng là mình đi làm ở EY đến tận 3 năm chứ không phải chỉ mới thực tập có mỗi 3 tháng. Ở EY thế này, ở EY thế kia, ở KPMG thế này, ở KPMG thế kia, con người ta hễ có một niềm đồng cảm thì câu chuyện cứ tuôn ra như suối.
Ở đây có một điểm ngộ ngộ, ở bộ phận sale, hễ cứ một hợp đồng được kí thì ai đó sẽ rung chuông, leng keng leng keng rồi mọi người vỗ tay rào rào. Mấy hôm nay nghe chuông reo suốt, thấy cũng vui.