21 tháng 12, 2009

Thằng nhóc.

Thằng nhỏ tròn trịa mũm mĩm, mặc bộ độ trắng tinh đi lững chững trên vỉa hè. Nó lẫm chẫm một đoạn rồi đột ngột tăng tốc chạy nhanh hơn, làm mẹ nó đằng sau phát hoảng đuổi theo vì có cục đá lớn ngay phía trước thằng nhóc. Mẹ nó thiệt là đẹp, tóc vấn cao, ăn mặc đơn giản nhưng rất sang. Mẹ thằng nhóc đuổi theo kịp thằng nhóc, nắm tay nó lại và dẫn nó quay về hướng tòa nhà cao tầng phía trước. Chắc hai mẹ con thằng nhóc là cư dân ở đây, hèn nào ăn mặc như thế.

Ngồi co ro ở cây cột điện phía trước là hai đứa nhóc người Miên, một lớn một nhỏ và đen thui. Báo chí nói hoài hoài về cái kiểu ăn xin này, đứa lớn chăn dắt đứa nhỏ, đứa nhỏ chăn dắt đứa nhỏ hơn, để dễ bề đánh vào lòng thương của người đi đường. Biết thế nên mẹ thằng nhóc nhìn lướt qua rồi đi thẳng. Chỉ có thằng nhóc là ngoái đầu nhìn lại. Nó nhìn đứa bạn đen thui trạc tuổi chỗ cột điện kia. Đầu tiên là mắt nó tròn vo lên, rồi miệng cười tủm tỉm. Thế rồi nó níu tay mẹ lại rồi vùng chạy khỏi mẹ. Cái dáng của nó khi chạy lại chỗ thằng nhóc người Miên thấy sao mà hớn hở. Nó ngồi xuống, người ngắn cũn nên đầu gối chạm lấy hai má phúng phính. Thằng nhóc trắng tinh cười toe toét, chìa tay ra bắt lấy bàn tay đen nhỏ của đứa bạn rồi lắc lắc.

Mẹ thằng nhóc đã ở đằng sau tự bao giờ. Mẹ dợm bước tới định kéo thằng nhóc ra nhưng không hiểu sao rồi khựng lại. Mẹ cúi xuống nhìn thật chậm đôi giày và bộ đồ mình đang mang trên người. Hai thằng nhóc bắt đầu đùa giỡn rồi cười ngặt ngẽo làm mẹ giật mình choàng tỉnh. Mẹ rút túi ra mười nghìn đồng và duối vào tay đứa lớn, ánh nhìn buồn hiu...

[Tới đây thì tui phải chạy đi vì tới giờ hẹn. Mà mắc cái chứng gì dạo này tui phải lui tới hoài mấy chỗ cao tầng sang trọng không biết nữa.]

3 nhận xét: