16 tháng 8, 2010

Mất của

Nói chung là có nhiều người cùng chia buồn với mình. Có người bảo thôi đừng tiếc, của đi thay người. Có người bảo đừng buồn nữa, có dịp mua đồ mới. Có người khen thằng ăn trộm tài ghê, nhà cao mà leo vô được. Có người bảo mình đáng đời, ai biểu để laptop trên bàn, đáng đời, tội bất cẩn.

Nghe một loạt ý kiến như vậy, nói chung là mình càng buồn thậm tệ.

Cái laptop mình xài 4 năm rồi, trầy tróc cũng nhiều nhưng còn chạy êm lắm. Trong đó có hình ảnh của bao nhiêu là người, quen sơ sơ, quen thân, của mấy diễn viên đẹp trai, của một số người mình từng thầm thương trộm nhớ, của những nơi chốn mình đi qua, của những cảm xúc mình trân trọng lưu lại. Trong laptop có tài liệu học tiếng Anh mình dày công sưu tầm, có cái nhật kí 3 năm trời viết lách gài password cẩn thận, có kho nhạc thu lượm nhiều nơi, không kể sao cho hết. Mất một cái, là mất hết. Tuy giá trị không lớn, nhưng mình có cảm giác bị trắng tay, hoàn toàn.

Đồ vật xài lâu, đều có cái hồn của nó. Bị mất trộm thế này, thật không chịu đựng nổi.

6 nhận xét:

  1. Đồ vật xài lâu, đều có cái hồn của nó. đúng rồi. thông cảm nha. Chắc phải lâu lắm mới hết buồn. Tui cũng bị mất vậy 1 lần. Cả năm rồi. Vẫn còn nhớ cái hồn cũa mấy món linh tinh bi mất.

    Trả lờiXóa
  2. Trắng tay rồi thì giờ làm lại từ đầu vậy. Từ từ rồi cũng sẽ quên, dù như chị Lún nói là còn lâu lắm mới hết buồn.

    Trả lờiXóa
  3. Ngày xưa sửa máy cho em quên backup mấy cái ấy nhỉ. Đúng là bao nhiêu thứ, mất đi tiếc thật. Ảnh của em và My thời học sinh anh còn giữ, có gì về sẽ gửi cho. Thôi đừng tiếc, quá khứ để nhìn lại chứ không phải để tiếc nuối..:D

    Good luck.

    Trả lờiXóa
  4. Cho anh chia buồn cùng em nhé!!!...

    Trả lờiXóa
  5. Nhớ để tất cả lên Google Doc, sau nầy khỏi ...lo !

    Trả lờiXóa