30 tháng 6, 2010

Lan man

Tà tà...

Mới nãy chở em họ về từ bệnh viện FV. Cái bệnh viện rất Tây trong một khu đô thị rất Tây tại Sài Gòn. Tự nhiên nhớ chuyện 3 năm về trước, cũng lê la dọc những hành lang sạch bóng và đầy mùi thuốc sát trùng như vậy. Tự nhiên mình bật cười, bệnh viên, có dát vàng, cũng cứ là bệnh viện, có người bịnh, có thuốc, có người chết, có người khóc.

Đang đọc "Chuyện con mèo dạy hải âu bay", đâm ra thích nuôi một con mèo quá. Hồi xưa nhà mình cũng có nuôi một con mèo vàng, cụt đuôi và béo ị. Ngày nào ăn cơm xong, mình cũng đuổi nó chạy mấy vòng cầu thang. Xong cả người lẫn mèo đứng lại thở hổn hển. Người thì ôm ngực hì hà hì hục, mèo thì nằm ngửa, phơi bụng ra cho người lấy chân day day lấy mớ mỡ bụng trắng phếu. Giờ nghĩ lại mình thấy những giờ phút đó thật là thích, mềm mại và nhẹ nhõm. Mai mốt mình sẽ nuôi một con, nhất định phải nuôi cho nó thật béo, đặt tên là mèo béo ị, và ngày nào cũng day day cái bụng mỡ quyến rũ của nó.

Hôm nay nữa là tròn hai tháng đi làm. Hai tháng, hết thời gian thử việc. Chắc tuần này hay tuần sau anh trưởng phòng sẽ nói chuyện với mình, rồi mình sẽ biết mình có được kí hợp đồng hay không. Chiều hôm qua quên đồ nên quay lại văn phòng, vừa mở cửa ra đã thấy chói lòa ánh vàng của trời ngả hoàng hôn. Văn phòng vắng và đẹp nao lòng. Mình cũng chỉ vừa kịp quen việc và quen người, đôi khi đã kịp nghĩ về Savills với một tình cảm trìu mến....

Hôm trước đi rửa hơn tám chục tấm ảnh, về gắn đầy lên tường. Có ảnh mình chụp với gà bụng bự, có ảnh ba mẹ, ảnh mọi người ở lớp, ở thư viện, ở công ty, ảnh thung lũng, ảnh con đường, ảnh rừng cây...Buổi sáng thức dậy, mắt nhắm mắt mở, mình bò tới mảng tường dán chi chít ảnh, tự nhiên thấy ngày mới vui hơn.

Mà dạo này mình đi ngủ hay ôm con gấu bông được tặng hồi tháng trước lắm. Chắc mình bị bệnh rồi. Ngày xưa mình làm gì có kiểu ôm iếc thế này, đi ngủ là chỉ có độc một cái gối kê đầu thôi. Giờ thì phải có thêm chăn, có thêm màn ôm gấu hít hà rồi mới ngủ. Có thể do mình yêu đời hơn. Cũng có thể, vì bất an hơn, mà mình cần thêm khích lệ tinh thần?

Mà mình cũng đã ra trường rồi còn gì. Bằng chưa có, lễ tốt nghiệp càng chưa nhưng mình đã không còn đến lớp. Thay vào đó là đi làm, văn phòng, máy lạnh, tê tái. Nhiều buổi trưa quen mắt, ụp mặt xuống bàn, ngủ phè phè như hồi đi học, có cảm tưởng con gà bụng bự đang nói chuyện gì đó bên tai và con Châu đang chuẩn bị tát một cái trời giáng để đánh thức mình dậy. Lơ mơ một lát mới sực nhớ trước mặt mình là mọi người đang chăm chú làm việc, và hình như sếp cũng vừa nhìn qua một cái. Hồi xưa trước mỗi kì thi học kì, mình tòan ước nhanh chóng ra trường. Bây giờ ra trường rồi, lạ lùng thay, mình thấy mất mát...

Mấy tối nay, mình đang vắt tay lên trán suy nghĩ, mình đang ở đâu, và sẽ ở đâu. Hừm, cái này gọi là khủng hỏang tốt nghiệp chăng?

22 tháng 6, 2010

Sợ chết kinh dị

Trước giờ tui vẫn lải nhải rằng tui sợ chết lắm, nhưng thành thật mà nói tui vẫn chưa nếm được cảm giác sợ chết.

Trưa nay thì trời chiều lòng tui. Vừa mới bỏ miếng chả trứng vào miệng, nhai chưa được một nửa thì chuông báo cháy réo lên inh ỏi. Mọi người râm ran hình như lò vi sóng bốc khói trong bếp. Ôi thôi thế là cơm kiết, máy tính, giỏ xách quăng hết lại, a lê hấp tui chạy bay xuống 18 tầng lầu. Vẫn đủ sáng suốt bốc theo cái điện thoại (mà bà nó, điện thoại hết pin, có cũng như không), nhỡ có gì còn nhắn tin trăn trối. Bà con chạy rầm rầm trong cầu thang thóat hiểm, mặt cũng ngơ ngác hỏang hốt không kém. Vừa chạy, tui vừa sợ vừa muốn khóc kinh khủng (tuy nhiên bị tắc tuyến lệ nên nước mắt không rơi). Trong đầu tui loạn xà bần hình ảnh của mấy tòa nhà bị máy bay đâm vào ở Mỹ. Bùm. Tan hoang. Ba ơi, mẹ ơi, em ơi, anh ơi, con sợ quá.

Sau khi quản lý tòa nhà bắc loa thông báo mọi chuyện không sao, tui mới can đảm bò vô thang máy đặng vô lại văn phòng nhai nốt miếng chả trứng cho bữa trưa. Gary tạt qua, hỏi hồi nãy chuông reo thì làm gì. Tui nuốt miếng chả trứng rồi trả lời lập cập: "I ran down. Scared to death." Gary cười hì hì: " By stairs? 18 floors? Just some smoke in the kitchen. This must be your 1st time." Huhu. Có thêm lần thứ hai, chắc tui nhảy dù xuống luôn quá. (Anh nhớ mua cho em cái dù như đã thảo luận đấy nhá T_T)

18 tháng 6, 2010

Nghẹt thở quá, dek chịu được.

Bệnh VIÊM XOANG.!!!!!!
Tôi chán ngấy nó hệt như một người chồng ngán cô vợ ỏng ẹo không biết điều cứ làm tình làm tội mình cả chục năm nay. Ngán như người ta vừa ăn xong một ly chè bự rồi bị ép ăn thêm hai cái bánh ngọt có mứt trái cây và rưới thêm siro lên trên. Muốn mửa ra được.

Tôi đi khám bác sĩ, tôi uống thuốc, tôi xịt thuốc, tôi ngủ mồ hôi mồ kê đầm đìa mà không thể bật quạt, tôi đi làm mà khăn chòang trùm kín người từ trên đầu xuống dưới chân. Vậy mà nó không khỏi, không chịu buông tha tôi ra.

Bây giờ tôi đau đầu cáu bẳn lên được, và nghẹt thở quá, không làm việc được. Có ai chết vì bệnh viêm xoang không? Dám tôi là người đầu tiên quá. Muốn chửi quá, mà nghẹt thở, chửi không được. Bullshit!