20 tháng 10, 2009

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ EM NGHE-10

Hôm nay lục lọi vài thứ tài liệu cũ và nhìn thấy cái file này nằm ở một góc. Lâu rồi mình chưa đọc lại vì dạo trước mình đọc nó gần như thuộc. Mấy bài viết này D.My share cho mình lâu lắm rồi, hồi năm 1, năm 2 gì đó. Hồi đó pin laptop của mình chưa chai, vẫn còn ôm máy chạy khắp nơi trong nhà được nên mình rất hay lên sân thượng, ngồi một mình và đọc. Nhớ lại mà buồn cười, dạo đó mình là một con nhóc ngố ngố, hễ đọc xong một bài là gật gù ra chiều tâm đắc kinh khủng. Mà cái những bài viết này đã truyền rất nhiều cảm hứng viết cho mình đấy, cho đến tận bây giờ.

Ngày trước, cứ đọc một bài là mình thấy cuộc đời thêm phức tạp nhưng lại vô cùng háo hức để có thể bước vào một thế giới suy tư như vậy. Nhưng bây giờ, khi được "tặng" cho hàng mớ nghĩ ngợi mà gặm nhấm mỗi ngày, giờ ngồi đọc lại chính những bài viết ấy, mình mới thấy nhẹ nhõm làm sao...

Không biết mình copy - paste thế này có phạm tội gì không, hy vọng là tác giả có đọc được, sẽ bỏ qua cho mình.

Dưới đây là một bài viết trong một serie "Chuyện bây giờ mới kể em nghe" của bác sĩ Nguyễn Dũng Tuấn, được bạn D.My của mình copy từ diễn đàn TTVNOL và được mình copy lại của bạn D.My.

:::Nguyễn Dũng Tuấn, bác sĩ:::
Chuyện bây giờ mới kể em nghe...
10

Em. Anh tự giới thiệu anh là ndungtuan1, kẻ anti-ndungtuan. Biết ngay mà, thế nào em cũng hỏi, ủa, cái chuyện gì mà kỳ cục vậy, sao cái gì mà rắc rối quá vậy. Nói sao bây giờ, thôi, tóm gọn thế này, anh là người chống với ndungtuan tới cùng. Hễ ndungtuan nói A thì anh phải nói chống A. Ndungtuan là người giáo điều thì anh là kẻ thực tế. Ndungtuan là người nghiêm túc thì anh là kẻ phóng túng. Cho phép anh gọi ndungtuan là “nó” cho gọn nhe.

Anh ghét nó lâu rồi, tụi anh chửi nhau hoài à. Nhưng mà ác nỗi là hai đứa anh cùng sống chung trong một mái nhà, gọi là “ông chủ”. Ông chủ sử dụng tụi anh như hai công cụ đắc lực, như tay trái và tay phải. Thì cũng giống như Kim Dung có “Song thủ hỗ bác” của Lão ngoan đồng vậy mà, ông chủ sử dụng tụi anh rất nhuần nhuyễn, gặp bệnh nhân thì đưa nó ra, còn gặp bạn bè thì kêu anh ra tiếp. Còn gặp chuyện khó hơn thì kêu cả hai thằng ra, thằng chửi thằng xoa, hehe. Giống như Tiểu Long Nữ vậy, ai mà chịu nỗi! Ông chủ còn nói với tụi anh, nào là hai mặt của một vấn đề, nào là trong âm có dương, trong dương có âm, ôi thôi là nhức đầu lắm… Túm lại, ổng nói là đi về thái cực quá dễ bị ghét nên phải dung hoà, lúc thế này lúc thế nọ, anh thì thấy, thôi kệ, ổng là chủ muốn nói sao thì nói…

… Mà thiệt tình anh rất ghét nó, nó sạo lắm. Lúc nào cũng nghiêm trang đạo mạo, ít nói, còn anh thì lúc nào cũng ngang tàng phóng túng, nói nhiều. Nó còn mang tội mạo danh anh nữa, mấy hôm nay nó tán tỉnh em trong topic, thiệt ra con người nó làm gì có tình cảm như vậy, toàn là anh nói không mà nó dám ký tên của nó. Bởi vậy, anh phải năn nỉ ông chủ gãy lưỡi luôn mới được ló mặt ra mà thanh minh thanh nga với em. Em hỏi anh năn nỉ cái gì hả? Thì anh nói, ba cái vụ đi dạo chơi mấy cái box khác, để nó nói coi sao cho đặng, lúc nào cũng giở giọng dạy đời, ba hoa với một mớ lý thuyết sáo rỗng. Để anh, anh làm “rốp rẻng” liền, nhốn nháo hả, anh chửi cho tắt bếp, muốn nói chuyện giang hồ thị phi hả, anh tiếp chiêu liền, đâu có ngán. Còn cái kiểu của nó, thế nào cũng bị thiên hạ chửi, còn không thì ít nhất cũng chửi thầm.

Ê, mà nè, em đừng nhìn anh cái kiểu đó, coi chừng anh “mê” em à nghen. Đừng có nhìn zdậy nữa, để anh suy nghĩ tiếp coi, anh nói tới đâu rồi. À, bây giờ thì anh danh chính ngôn thuận rồi nghen, em đợi coi, thế nào giang hồ cũng phải dậy sóng cho coi. Anh cũng không biết ông chủ có kìm cương anh được không nữa. Ổng cứ chửi anh hoài, ví dụ như hôm qua, vừa ngủ dậy, nó bày đặt nói, lẹ lên, lẹ lên, trễ giờ đi làm rồi. Anh cười hè hè, để tao nhớ em cái coi. Tới bệnh viện thì nó đòi lao đầu hùng hục đi làm, anh thì nhẹ nhàng, cho tao ăn sáng cái, làm một ngụm cà phê coi.

Riết rồi ông chủ phải chửi tụi anh, tụi bây giữ hoà khí cái coi. Coi vậy chứ ổng cưng anh hơn à nghen, bằng chứng là ổng cho anh hưởng thụ không à, còn nó thì còn lâu. Nói thiệt chứ nó chỉ có biết ba cái vụ lý trí, còn anh thì “tiền tiêu không có nhiều, nhưng tình yêu không bao giờ thiếu”, thấy chưa, em cũng liếc mắt cười với anh chứ bộ.

Rồi đó, bây giờ em hiểu vấn đề chưa? Nữa rồi, em vô bẫy của anh rồi, biết chắc là thế nào em cũng hỏi, vậy chứ thiệt tình bây giờ là ai yêu em, ndungtuan hay ndungtuan1 phải không? Thì em biết rồi, ngồi tán dóc hàng giờ với em là anh chứ ai, còn cái chuyện bài vở thì đương nhiên là nó rồi.

Túm lại, ông chủ của tụi anh yêu em còn em yêu cả hai thằng (nhưng mà anh nhiều hơn, hehe!). Chà, cái zdụ này cũng phải bàn thêm à nghen, em bắt cá hai tay là không có được đâu à nghe. Thôi, bây giờ trễ rồi, để anh ra giang hồ quậy xíu, lát nữa nói tiếp nghe, bye em. Ê, hun cái coi, rồi, thôi đi nghen….

NB: À quên, chuyện cuối cùng, anh dùng nick của nó post bài, chắc là khi nó phát hiện ra, tức chết em nhỉ, hehe, đáng đời ... Còn nói thiệt là anh tạo nick ndungtuan1 hổng được, sao mà nó rắc rối quá chừng, qua bên Trí tuệ, rồi trở lại, cái đầu ngu ngu của anh chắc là làm hổng được quá

TG: Nguyễn Dũng Tuấn
(Trích từ diễn đàn TTVNOL)


Chép một mẩu vui vui ra trước đã. Hy vọng ngày mai vui vẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét