17 tháng 2, 2010

Ngày hôm nay nhiều gió.


Em đi gặp anh vào một ngày đầu năm đầy gió. Quán cafe mới mở nên vắng lặng, chỉ có mỗi anh với em, mấy cái máy lạnh im lìm và tiếng máy hát bay lơ lửng trong không gian.

Cũng dễ hơn 2 năm rồi em mới lại gặp anh. Hai năm, chứ có ít đâu.
Anh bây giờ hết là anh sinh viên lùi xùi mới ra trường lúc mới quen em. Anh mập hơn, đàn ông hơn, đã làm chủ, đã ăn mặc khác, đã tính chuyện sang năm mua nhà, rồi sau đó mua xe hơi. Ngày xưa, em nghĩ khỏang thời gian từ cái lúc em quyết định không gặp anh nữa cho tới lúc gặp lại một ngày nào đó, sẽ là rất xa xôi, rất lâu, rất lâu. Ai dè, 2 năm, lẹ như chớp mắt.

Em vẫn là con bé lóc chóc, như 2 năm về trước, hay là 4 năm về trước. Cái mặt em chỉ có già hơn, nhưng hình như vẫn còn là con bé lóc chóc đối với anh. Anh nhìn cái khăn quàng cổ của em, hỏi tự đan hả. Em trả lời không phải của em, cô em họ đan cho, em giờ đâu mà đan lát nữa. Phải, em giờ đâu mà đan lát nữa. Mà bây giờ, thứ tình cảm ngày xưa khiến em ngồi cặm cụi đan cho anh cái khăn quàng hình như không còn tồn tại nữa. Không biết anh còn giữ cái khăn đó không, cái khăn nâu với trắng bỏ trong cái hộp màu xanh lá. Không biết bao giờ em mới có thể ngồi đan cho người khác một cái khăn hay có khi là chẳng bao giờ.

Nghĩ tới đây, em thấy miên man là buồn. Thời gian cứ như gió, thổi bạt hết tất cả những gì vốn đã rất lớn lao của em ngày xưa. Không có thứ gì, có thể tồn tại dài lâu hay sao?...

4 nhận xét:

  1. cái này trích trong "khanh linh và những nguoi tình" huh? giỏi wá hé, biết đan nữa đấy, em tưởng chị suốt ngày coi thời sự, đọc báo tuổi trẻ, rồi đọc sách khoa học, (thỉnh thoảng có vài cuốn tiểu thuyết) thôi chớ ơ .... :-" ;))

    Trả lờiXóa
  2. Thời đó xa rồi cưng, thời đó người ta gọi là Simple past đó :))Chúc mừng vì tâm hồn vẫn sơ sinh (còn gương mặt đã phụ huynh T_T)

    Trả lờiXóa
  3. Xa rồi nhưng vẫn ưng ức, chả hiểu tại làm sao...

    Trả lờiXóa
  4. Gió không cuốn đi tất cả đâu bạn, nó tạo sự thay đổi đó...

    Trả lờiXóa