6 tháng 2, 2010

Về

Anh kế tóan trưởng chỗ công ty mình đi kiểm tóan bảo, các em cố gắng làm xong sớm sớm, thứ 4 là anh về Hà Nội ăn Tết rồi, không có mặt ở đây giải trình được. Có vậy thôi, mà, tự nhiên mình chịu không nổi.

Thời gian này mọi năm, người mình đã rần rần, chộn rộn, chỉ muốn xách gói về nhà hít thở không khí Tết. Vậy mà năm nay, có nghĩ ngợi cách mấy, mình cũng chẳng thấy thèm thuồng về nhà như mọi khi. Đang tự sờ đầu xem có bệnh ở đâu không...Thì..nhờ ơn anh kế tóan trưởng...

Cũng may là anh kế tóan trưởng nói một câu như thế.

Đơn giản. Mình chỉ muốn xách giỏ về nhà. Tới cửa. Đặt giỏ xuống cái kịch. Ôm mẹ một cái. Sờ bụng bia của ba một cái. Bạt đầu thằng Long Mập một cái. Xong xuống bếp ăn gì ngon ngon. Xong lên phòng, vùi người vào tấm mền, rồi ngủ.

Tự nhiên mình hiểu rõ thế nào là Tết sum vầy. Cả năm, người ta đi Đông đi Tây, để chỉ mơ về những ngày bình yên và đầy đủ như thế. Bánh chưng bánh tét, lì xì, đánh xì dách chẳng qua là hình thức. Cái chính là người ta nhìn thấy nhau, hỏi thăm nhau, ngồi bên cạnh nhau. Bà nội sẽ la lên: làm làm học học cái gì, xương không là xương rứa hả, đi vô, ăn thịt gà đi. Hai bác sẽ bảo, rồi, tiền lương của con bé Lì đâu, đưa ra đây coi. Mấy anh chị sẽ cười cừơi, mi có bồ chưa, khai mau. Ba mẹ chắc không nói gì nhiều, có khi nhìn mình tin tưởng hơn. Rồi mình sẽ thấy mình còn nhỏ bé (thực ra cũng chưa lớn là mấy), còn khờ dại, còn được che chở bảo bọc.

Mình nhớ nhà quá. Mình muốn một chốn bình yên. Mình muốn về lắm rồi. Vậy là Tết đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét