30 tháng 6, 2010

Lan man

Tà tà...

Mới nãy chở em họ về từ bệnh viện FV. Cái bệnh viện rất Tây trong một khu đô thị rất Tây tại Sài Gòn. Tự nhiên nhớ chuyện 3 năm về trước, cũng lê la dọc những hành lang sạch bóng và đầy mùi thuốc sát trùng như vậy. Tự nhiên mình bật cười, bệnh viên, có dát vàng, cũng cứ là bệnh viện, có người bịnh, có thuốc, có người chết, có người khóc.

Đang đọc "Chuyện con mèo dạy hải âu bay", đâm ra thích nuôi một con mèo quá. Hồi xưa nhà mình cũng có nuôi một con mèo vàng, cụt đuôi và béo ị. Ngày nào ăn cơm xong, mình cũng đuổi nó chạy mấy vòng cầu thang. Xong cả người lẫn mèo đứng lại thở hổn hển. Người thì ôm ngực hì hà hì hục, mèo thì nằm ngửa, phơi bụng ra cho người lấy chân day day lấy mớ mỡ bụng trắng phếu. Giờ nghĩ lại mình thấy những giờ phút đó thật là thích, mềm mại và nhẹ nhõm. Mai mốt mình sẽ nuôi một con, nhất định phải nuôi cho nó thật béo, đặt tên là mèo béo ị, và ngày nào cũng day day cái bụng mỡ quyến rũ của nó.

Hôm nay nữa là tròn hai tháng đi làm. Hai tháng, hết thời gian thử việc. Chắc tuần này hay tuần sau anh trưởng phòng sẽ nói chuyện với mình, rồi mình sẽ biết mình có được kí hợp đồng hay không. Chiều hôm qua quên đồ nên quay lại văn phòng, vừa mở cửa ra đã thấy chói lòa ánh vàng của trời ngả hoàng hôn. Văn phòng vắng và đẹp nao lòng. Mình cũng chỉ vừa kịp quen việc và quen người, đôi khi đã kịp nghĩ về Savills với một tình cảm trìu mến....

Hôm trước đi rửa hơn tám chục tấm ảnh, về gắn đầy lên tường. Có ảnh mình chụp với gà bụng bự, có ảnh ba mẹ, ảnh mọi người ở lớp, ở thư viện, ở công ty, ảnh thung lũng, ảnh con đường, ảnh rừng cây...Buổi sáng thức dậy, mắt nhắm mắt mở, mình bò tới mảng tường dán chi chít ảnh, tự nhiên thấy ngày mới vui hơn.

Mà dạo này mình đi ngủ hay ôm con gấu bông được tặng hồi tháng trước lắm. Chắc mình bị bệnh rồi. Ngày xưa mình làm gì có kiểu ôm iếc thế này, đi ngủ là chỉ có độc một cái gối kê đầu thôi. Giờ thì phải có thêm chăn, có thêm màn ôm gấu hít hà rồi mới ngủ. Có thể do mình yêu đời hơn. Cũng có thể, vì bất an hơn, mà mình cần thêm khích lệ tinh thần?

Mà mình cũng đã ra trường rồi còn gì. Bằng chưa có, lễ tốt nghiệp càng chưa nhưng mình đã không còn đến lớp. Thay vào đó là đi làm, văn phòng, máy lạnh, tê tái. Nhiều buổi trưa quen mắt, ụp mặt xuống bàn, ngủ phè phè như hồi đi học, có cảm tưởng con gà bụng bự đang nói chuyện gì đó bên tai và con Châu đang chuẩn bị tát một cái trời giáng để đánh thức mình dậy. Lơ mơ một lát mới sực nhớ trước mặt mình là mọi người đang chăm chú làm việc, và hình như sếp cũng vừa nhìn qua một cái. Hồi xưa trước mỗi kì thi học kì, mình tòan ước nhanh chóng ra trường. Bây giờ ra trường rồi, lạ lùng thay, mình thấy mất mát...

Mấy tối nay, mình đang vắt tay lên trán suy nghĩ, mình đang ở đâu, và sẽ ở đâu. Hừm, cái này gọi là khủng hỏang tốt nghiệp chăng?

1 nhận xét:

  1. Em vẫn đáng yêu như thế... Chúng ta cứ phải thấy tiếc cái gì đó em nhỉ...hì hì

    Trả lờiXóa