29 tháng 10, 2009

CỤ DREAM


Chả là cụ Dream của tớ lại trục trặc hục hặc nữa rồi. Mấy hôm nay cụ cứ kêu rõ to chẳng khác gì các em Vespa cổ kiêu kỳ. Sáng nay, tớ còn rượt theo một anh Vespa da báo, chạy ngang hàng để nghe xem cụ của tớ có kêu giống thế không. Thì trời ơi, tiếng của cụ còn khủng hơn. Cuối tuần này rảnh tớ phải đem cụ đi bệnh viện rồi. Còn tối nay thì tớ lục lại những tâm sự sụt sùi của tớ dạo trước, khi cụ bệnh thập tử nhất sinh, post lên đây thay lời muốn nói.

Bạn Chien hay phán một câu mỗi khi tớ rên rỉ: “Sao mày cứ rên mãi thế hả con kia.” Thế nên dạo này tớ đã tập luyện rất nhiều để không than thở. Ấy nhưng mà bây giờ phải viết cái này, rên một tí cho nó dễ ngủ.

Đây là câu chuyện cái xe.


Cái xe tớ đang chạy hiện nay là cái Dream màu mận tím truyền thống của hãng Honda. Nghe mẹ tớ bảo thì đâu như mười hay hai mươi năm trước, nó là cả một gia tài to lớn thì phải. Thế có nghĩa là cái Dream của tớ có tuổi đời cũng nhiều nhiều rồi, khoảng hơn 20 năm. Người ta bảo già thì hay sinh bệnh tật, người cũng như xe. Em Dream, chết quên, cụ Dream của tớ cũng bắt đầu đổ bệnh rồi.


Hồi tưởng lại hồi học kỳ trước, tớ đã đổ ra hơn 500k để chữa cho cụ. Cũng chỉ vì cụ thích dừng lại giữa chừng nơi phố phường Sài Gòn đông đúc. Xe cộ hai bên ùn lên, chỉ có cụ là đủng đỉnh đứng lại thở lấy hơi. Cụ làm tớ bị ăn mắng rất nhiều lần và luyện cho da mặt tớ vốn đã dày lại càng dày hơn dưới miệng lưỡi thiên hạ.Cũng nhớ có lần cụ bị gãy …cái quái j tớ cũng ko bít nữa, kêu ầm lên còn hơn máy nổ làm tớ ngượng ngùng vô cùng.


Nhưng đó chỉ là quá khứ, hôm nay bugi của cụ đã chết hẳn. Tớ linh cảm mấy bữa nay rồi vì mỗi lần lên ga thì cụ lại lên cơn cứ như sắp đứt hơi. Tớ định Chủ nhật rảnh rỗi mới dẫn cụ đi gặp mấy bác sửa xe. Ai ngờ cụ cầm cự không qua được thứ bảy. Hôm nay, tối thứ 6 thì cụ đi luôn. Tớ với bạn Dzù lếch thếch trên đường, thảm hại vô cùng. Cũng may là chỗ sửa xe gần với chỗ chết máy. Tớ đổ mồ hôi nhiều quá nên quay ra bắt đền bạn Dzù, được ly trà sữa. Hehe(Cũng tại mày vong nặng quá con ạ).


Bây giờ tớ chỉ ước ao một điều, bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống một cục tiền đủ cho tớ mua một em xe mới trẻ trung, thanh lịch, ngoan hiền, dễ bảo. Xong, tớ sẽ để cụ Dream về hưu an dưỡng tuổi già nơi quê hương thanh bình, không phải vật lộn với đám khói bụi kinh hoàng ở đây nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét