9 tháng 10, 2009

Quãng đời "chết tiệt" của ta

Vài năm sau, khi quay đầu nhìn lại, ta sẽ dùng từ "chết tiệt" để mô tả cho quãng thời gian này của cuộc đời.
Còn vài tháng nữa, ta bước qua học kỳ thực tập, và cũng vài tháng nữa, ta sẽ ra trường. Thật nực cười khi tự tin của ta cứ rơi rụng dần dần, chẳng vì lý do gì. Rồi ta đâm lo lắng, quá mức bình thường, và cảm thấy thật mệt mỏi. Đêm đêm, ta gác tay lên trán và tự phân tích tại sao tinh thần ta lại diễn biến thế này.
Có lẽ là do nỗi lo sợ không thể trả được món nợ cả vật chất lẫn tinh thần của gia đình.
Có lẽ là do nỗi lo sợ không thể vượt qua cái bóng của vài người.
Có lẽ là do nỗi lo sợ tự nhiên và vô căn cứ vốn đã bám rễ trong đầu ta từ rất nhiều năm nay.
Có quá nhiều những nỗi sợ hãi.

Ta đã biết những điều này sẽ đến một khi ta bước chân vào giai đoạn này. Nhưng ta chưa bao giờ hình dung đủ, rằng ta phải trải qua quá nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy. Và ta cảm thấy ngộp thở, và đuối sức.

Tối hôm qua, ta cầm cuốn sách và đọc to lên vài đoạn cho chính mình. Lắng nghe giọng của mình trong đêm tối yên tĩnh mới thật lạ lùng. Giọng của ta khi nói chuyện với người khác luôn mang âm hưởng lạc quan và vui vẻ. Còn khi nói với chính mình, ta nghe chẳng mạnh mẽ như ta vẫn tưởng. Ta ước chi mình được thoát xác, bay lên cao, rồi quay trở lại vỗ về chính cái thân xác bé nhỏ của mình ở bên dưới. Ta sẽ xoa nhẹ lên đầu, vuốt tóc và khẽ thầm thì rằng mọi chuyện chẳng quá tệ như vậy. Nhưng rất tiếc điều đó chẳng xảy ra...như một lẽ thường tình.

Và còn tệ hơn nữa khi ta nghĩ rằng ta đang yêu. Thứ tình cảm chết tiệt đó đã quay trở lại. Ta vốn là người vô thần vì ta cho rằng sẽ rất vô lý khi một con người tự do phải chịu cảnh cầm tù về mặt tinh thần. Người ta tin vào một đấng siêu hình nào đó rồi vắt kiệt sức lực của mình cho Chúa của họ. Đối với ta tình yêu cũng là thứ tương tự như tôn giáo. Từ một người tự do, bỗng chốc tâm trí ta chỉ nghĩ về một hướng, tần suất ngày càng cao, cường độ ngày càng mãnh liệt. Ta chỉ thích và luôn cố gắng sống ở 2 cực: không và vô cùng. Ta không thích bị cầm tù mà không được đánh đổi xứng đáng. Thế nên ta biết chuyện này rồi sẽ chẳng đi tới đâu. Rốt cục rồi ta cũng sẽ chọn cho nó một kết thúc như chuyện trước kia, chấm dứt vì ta không cảm nhận được sự vô cùng từ đối phương... Chắc sẽ nhanh thôi.

1 nhận xét: