29 tháng 11, 2009

Đắp mặt nạ


Chung quy lại cũng tại bữa hôm đám giỗ ông ngoại. Ngồi đông ơi là đông, các anh lớn có mặt đông đủ hết. Anh Ty phán một câu, ủa sao bữa nay bé Lì đen vậy ta, đen hơn bình thường, chắc là đi chơi nhiều phải không?

Chết, cả tuần vừa rồi toàn ở trong nhà viết CV rồi project loạn xạ, có thò mặt ra ngoài đường đâu mà nên nỗi. Bữa giỗ vừa tàn, mình chạy ngay xuống soi gương, soi kỹ ơi là kỹ, soi qua, soi lại, soi tới, soi lui. Soi xong mình suýt khóc. Trời ơi nhìn coi, cái cổ nổi 2 hạt mụn đỏ, ai dám hôn vào cổ mình nữa. Da mặt sạm lại, tối tăm. Mắt thâm quầng và trán còn có cả vết hằn. Mình ấm ức làm sao. Nội chuyện thực tập thôi, mình đã tàn tạ nước này, nếu có chuyện gì to tát hơn, chắc mình vứt đi quá.

Thế nên tối là mình tức tốc đi siêu thị ngay. Này thì mặt nạ dưỡng da mua 2 tặng 1, thấy là mình lấy ngay. Tối về mình đắp đắp xoa xoa rồi nghĩ tủi thân hết sức. Có những lúc con người ta đuối sức, thấy mình thảm thiết, ngồi một góc rồi tự liếm vết thương và ước chi có người băng bó phụ. Đắp mặt nạ xong thấy cũng phê phê và buồn ngủ. Sáng dậy sờ tay lên mặt rồi tự nhiên thấy trong người khỏe khoắn hơn. Mấy thứ mặt nạ vậy, xem ra cũng có tác dụng. Con Châu bảo, đắp mặt nạ, khiến da dày hơn, chịu đau khổ nhục nhã tốt hơn. Nghĩ vậy mà cũng đúng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét