22 tháng 12, 2009

Bà nội


Bà nội thì là bà nội chớ sao nữa.
Ông bà ngoại mình, vốn hiền như bụt (theo những gì còn đọng lại trong trí nhớ và theo lời kể của người lớn), thì mất sớm, lúc mình còn bé như cái kẹo, chẳng biết cái ngô khoai gì. Ông nội thì còn mất sớm hơn nữa, lúc bà nội còn đang mang bầu cô Nhỏ nên coi như bà nội là người duy nhất còn lại để mình gọi là bà.

Hồi xưa bà nội rất khỏe, ăn sáng một lúc hai tô bún, giọng nói sang sảng khiến con nít giật mình, đi tắm biển mỗi sáng, người trong xóm chợ không ai dám đụng vô. Mình cũng được hưởng lây, đi lông nhông trong cái xóm đầy côn đồ nhưng chưa bao giờ bị ăn hiếp vì là cháu của bà nội.

Hồi xưa thì mình ghét bà nội, ghét cay đắng. Bà nội cay nghiệt với mẹ, cay nghiệt tới nỗi hằn sâu vô trong trí óc non nớt của mình ngày xưa. Bà nội thờ ơ lãnh đạm khi mẹ sinh con gái đầu lòng, chửi mẹ như tát nước, ghét bỏ mẹ như hột mụn trên mặt. Mình đã từng ước ba mẹ sớm ra riêng, thoát khỏi cái bóng và sự kiểm soát của bà nội. Mình luôn nghĩ mình sẽ ghét bà nội tới cuối đời, không bao giờ tha thứ cho tất cả những đau khổ mà mẹ đã chịu đựng. Tới nỗi mình đã không thèm nhận tiền bà nội cho từ lúc học lớp 6. (bây giờ thì khác, học kinh tế nên chả có chê tiền:p).

Nghĩ vậy thôi nhưng bây giờ lạ thật, mình chẳng còn ghét nữa. Từ khi nhìn thấy tóc nội bạc trắng chỉ trong một đêm cái ngày cô Xiêm mất, từ khi thấy căn nhà của nội ngày xưa vốn đông vui nay vắng vẻ lạ thường vì con cháu lần lượt đi xa, từ khi nội nhìn mình bần thần lúc mình chào nội vô trở lại Sài Gòn, mình chẳng còn căm ghét hận thù nữa. Mình đã quên mất rằng nội một nách nuôi 5,6 đứa con giữa xóm chợ phức tạp. Mình đã quên mất rằng nội sinh ra ba và có ba thì mới có mình. Mình đã quên mất rằng gia đình nguồn gốc là thứ phải chấp nhận và chẳng thể chối bỏ. Mình đã không nhận ra nhiều thứ như thế đó.

Hồi trưa ngủ gà gật, đột ngột mình thấy mình về nhà và dáng bà nội lẻ loi. Mẹ mình bây giờ chẳng còn oán trách gì nội nữa, đôi lúc còn mắng khi thấy mình chỉ trích nội. Mình bản tính cố chấp bướng bỉnh, nhiều khi còn giận dữ bốc đồng, nhưng suy cho cùng, huyết quản mình đang chảy chính dòng máu của nội. Học cách thứ tha và mở lòng là một cách để lớn. Đơn giản, bình thường, tự nhiên, như mây bay trên trời và nước chảy trên sông.

2 nhận xét:

  1. he' he' hay nho? to' mec' pa` pa` nha' =))

    Trả lờiXóa
  2. Ơ hờ, cứ méc, tui vừa lì đòn vừa dày mặt, ba chuyện lùm xùm, chả sợ.

    Trả lờiXóa