24 tháng 12, 2009

Những con mắt trần gian

Những con mắt tình nhân, nuôi ta biết nồng nàn.

Mình nung nấu về nhà viết cái entry này khi thấy mắt ông sếp thường trực vẻ hoài nghi trong suốt buổi training. Mình, đã từ bao lâu rồi, được thấy một ánh mắt chân thành trong sáng?

Thiên hạ bảo, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt nói lên nhiều thứ mà đối phương không nói ra hay cố che giấu. Những cấp trên đầy kinh nghiệm trong công ty mình thực tập, đôi mắt họ thể hiện gì vậy? sự hoài nghi nghề nghiệp? sự ngạo nghễ? cảnh giác hay mệt mỏi? Mình chẳng biết gì về họ để đoán định, thế nên mình e ngại những cặp mắt đằng sau đôi mắt kiếng loang loáng.

Một vài lời đề nghị vào nhóm này nhóm nọ, đằng sau những lời nói hoành tráng và láng mượt, mình vẫn chưa đọc được gì thêm qua những đôi mắt đó cả. Có bạn bảo mình hay cười hòa đồng, có bạn bảo mình bản lĩnh và được việc. Mình đang được đọc qua hàng trăm cặp mắt.

Khi mình tháo cặp mắt kính của chính bản thân ra, mình có hơi hoang mang khi chẳng nhìn thấy gì qua tấm gương cả, mình đang ở đâu vậy?

Mình đang dần dà hoài nghi hơn sau khi nếm được vài sự thật không dễ chịu hay nói thẳng là khó nuốt. Những sự thật khiến mình cảm thấy như một đứa khờ, như một thứ đồ chơi nho nhỏ được lấy ra chơi lúc buồn chán và quẳng sang một bên lúc không cần. Bạn uống bia, với ánh mắt cũng hoài nghi không kém, đã nhỏ nhẹ bảo mình cần phải tỉnh táo. Bạn đã từng trải qua nhiều thứ tệ hơn mình và bây giờ đã học được cách tự chủ. Bạn đã trả giá hàng đống để có được ánh mắt hoài nghi.

Mình...cũng đang như thế.

Những con mắt tình nhân, nuôi ta biết nồng nàn
Những con mắt thù hận, cho ta đời lạnh căm
Những mắt biếc cỏ non, xanh cây trái địa đàng
Những con mắt bạc tình, cháy tan ngày thần tiên

Những con mắt nào cho mình, và đang chờ mình?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét