16 tháng 12, 2009

Mưa


Ngày 11/10/2007
Hương mưa tràn vào phòng làm ướt mềm không gian khô nóng. Sài Gòn mùa mưa ... Mưa ban ngày và tối khuya. Mưa khi nó ở lớp và khi nó đi về nhà. Mưa khi nó ngồi học bài và khi nó ngủ gà gật trên bàn, trong nhà tắm và ở cả cầu thang.

Ngày xưa khi còn bé-không hẳn là bé mà là khi còn chưa hay suy nghĩ vơ vẩn như bây giờ-nó ghét mưa đến mức thậm tệ. Đi học trời mưa cực lắm thay. Áo ướt, cặp sách ướt, tóc ướt…bước vào lớp nó ướt mèm trông như một con chuột lột khốn khổ. Ngồi học đến hết buổi rồi mà mọi thứ trên người vẫn chưa khô. Tan học trời vẫn còn mưa. Đi về nhà người đã ướt lại càng thêm ướt. Hết ngày này qua ngày khác cứ như vậy trong suốt mùa mưa dài dằng dẵng, làm sao mà nó thích mưa cho được. Cái cảm giác ghét bỏ đó làm mờ đi những cái hay khác mà ngày mưa đem lại.

À, bây giờ nó là một cô gái rồi đấy nhé. Hồi cấp ba nó học chuyên Sinh, thế nên nó biết rõ vì sao khi người ta lớn thì người ta lại hay thay đổi, về mặt cơ chế sinh học. Nó cũng thay đổi, đương nhiên, nó đang thay đổi theo đúng những cơ chế ấy đấy. Nhưng những bài học Sinh vật lại ko dạy cho nó rằng tâm lý của nó lại có thể biến chuyển dữ dội và vận động một cách phức tạp đến thế.

À, bây giờ thì nó đâm ra thích rồi hơi yêu yêu mưa mất rồi. Nó ngồi ngẫm nghĩ, nhớ lại và yêu những ngày mưa trong quá khứ. Hồi còn ở nhà mẹ hay kho thịt với ruốc ăn cơm mỗi trưa mưa dầm. Món đó ngon quá. Hồi đó mỗi lần ngồi học bài khuya là lại quấn mình trong tấm chăn dày cộm, học rồi ngồi ngủ luôn trên ghế khi bên ngoài mưa đang rơi rả rích đêm khuya. Thỉnh thoảng len lén xuống phòng ba mẹ, thừa lúc mẹ xem tivi không chú ý, lại rúc ngay vào người mẹ nghe hơi âm ấm. Mẹ giật mình lại mắng cho rồi đuổi lên học bài tiếp. Nó đi ra khỏi phòng mà cứ cười ngặt nghẽo trong tiếng mưa lảnh lót bên ngoài. Ôi mưa mang đến những khoảnh khắc độc nhất vô nhị thế mà ngày xưa nó ghét mưa.

Hiển nhiên là nó thích những ngày mưa hiện tại. Sống ở Sài Gòn ồn ào và thua xa thành phố biển nhỏ xinh của nó nhưng mưa ở đây lại đến thật hay. Mưa làm rụng tơi tả những bông hoa vàng của hàng cây đối diện nơi nó ở. Mưa rơi, hoa rơi rơi, mưa và hoa cùng rơi rơi rơi, hoa vàng hay mưa vàng vậy? Trưa mưa to và có cả sấm chớp, mặc kệ nó đội áo mưa đi thư viện. Mưa quất vào mặt, mưa bảo tỉnh giấc đi xem nào cô nhỏ. Thật hay chiều đó lên thư viện ngồi học tỉnh táo đến lạ thường. Một chiều trời mưa anh chở nó đi vòng quanh rồi ôm nó ầm nồng trong tay. Mưa lạnh tí tách nhưng nó nóng đến sắp sốt lên rồi.

Trời lại mưa. Nó quyết định phải chia tay anh thôi. Lần này mưa nhẹ bay nhưng làm đông cứng từng tí cảm xúc một. Mưa từng chặp một, mưa rồi ngớt, ngớt rồi mưa, nghe sao thật thổn thức, lâu quá lâu nó chưa khóc lần nào. Có đôi lần đi ra ngoài quên mang áo mưa, như trêu ngươi mưa đổ xuống ào ào, tấp vội vào hàng hiên nào đó trên con phố nào đó nhìn mọi thứ trôi đi trong màn mưa trắng ngợp người. Mưa mãi khiến nó nhớ ba mẹ và em trai. Nó ở đây và mọi người trong gia đình nó ở đằng kia. Nó ở đây một mình và tách biệt, lửng lơ như một giọt mưa bự rơi độp xuống một mái hiên lạ lẫm. Cô độc này, tội nghiệp này, tủi thân này,…mưa hiện tại cho nó nếm hết, cảm nhận hết từng giây một. Nó yêu mưa hiện tại là vì vậy, dạy nó và cho nó sống một cách toàn vẹn nhất.

Đâu đó, của ai đó, cách đây 2 năm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét