25 tháng 12, 2009

Giáng sinh an lành

Bữa nay đổi mốt, không thích làm người đầu tiên nữa, đi làm người cuối cùng. Bữa nay là tối 25 rồi, hi vọng mình là người cuối cùng đi viết entry cho Giáng sinh.

Theo mình đọc được, lễ Giáng sinh thực sự không phải là ngày Chúa được sinh ra đời. Trong Kinh thánh, Chúa được sinh vào ngày khác kia. (ngày nào thì quên rồi nhưng chắc chắn không phải là đêm 24.12). Từ trước khi đạo Thiên chúa ra đời, ngày 24.12 - ngày cuối năm là ngày người ta làm lễ để ăn mừng mùa đông kết thúc, đón chào thần mặt trời quay về. Khi đạo Thiên chúa ra đời, để dễ dàng thuyết phục người dân đi theo một đức Chúa mới, đạo Thiên chúa đã giữ nguyên ngày lễ nhân dịp cuối năm này để các tín đồ không cảm thấy hụt hẫng khi từ bỏ những đức tin cũ. Thế là ngày cúng tế thần mặt trời được đồng hóa thành lễ Giáng Sinh - ngày đức Chúa mới được sinh ra đời.

Bây giờ thì lễ Giáng Sinh đã trở nên ngày càng quen thuộc với mọi người, dù có theo Đạo hay không. Chính cái không khí rộn ràng, không gian được trang hoàng rực rỡ, màu sắc ngập tràn khắp nơi đã khiến lễ Giáng Sinh được ưa thích hơn bao giờ hết. Đây là dịp để người ta mua sắm, đi chơi, mặc đồ đẹp, tặng thiệp cho người thân, là dịp để quan tâm, gửi yêu thương cho nhau. Thế cũng tốt, một dịp để buôn bán rộn ràng và tình cảm tràn ngập.^^.

Tối hôm qua, tức là đêm Giáng sinh, mình ngồi nhà viết cái report cho xong. Không phải vì bạn leader bắt mình phải làm vào tối qua, chỉ là do mình để nước cổ, tràn một tí vào lỗ mũi rồi mới chịu nhảy. Mà thôi kệ, đêm Giáng Sinh ra đường thứ nhứt là kẹt xe, thứ hai là mắc công ghen tị với các đôi yêu nhau, tốn kalo vớ vẩn. Sau đó thì mình đi ngủ sớm nhưng giấc ngủ chập chờn kinh dị, chưa già mà thiếu enzyme của quá trình gây ngủ rồi.

Sáng nay dậy sát giờ, tưởng trễ nên mình nhịn ăn sáng bò lên trường ngồi nghe hướng dẫn thực tập rồi mồ hôi cứ là nhễ nhại vì đói. Xong chuyện ở trường, mình ôm đống sách đi ra chỗ hẹn. Mình tưởng mình sẽ nói nhiều song mình chả mở miệng nói được gì. Mà thôi mình chả cần nói nữa, mình mỏi miệng rồi, tốt nhất là cứ mặc kệ. Chúa dạy rồi, phải biết khó chịu trước những câu trả lời dễ dãi, những sự thật nửa vời và những mối quan hệ phù phiếm.(Cái thiệp bạn uống bia tặng hay thiệt, thích ghê không biết:D). Mình thì xin bổ sung thêm lời Chúa: phải biết khó chịu và lờ luôn nó đi blah blah blah.

Xong mình lại lết thân qua nhà bạn leader để hoàn thành nốt những việc còn sót lại rồi 3 đứa kéo nhau đi ăn ở quán Xiên que trên đường Nam Kỳ. Bạn leader xem chỉ tay bảo lúc già mình sẽ chết vì bệnh tật, có khả năng học nhiều và đường tình duyên trắc trở. (Thế này có chết tôi không). Tuy mình sẽ phải lao động nhiều nhưng sẽ có của ăn của để, tiêu tiền rộng tay nên là người phóng khoáng (hy vọng là có đủ tiền để tiêu).

Còn bây giờ, khi ngày Giáng sinh đã sắp hết, mình ngồi viết nhảm và nghe OST của phim Love actually. Mình ngồi mường tượng tới màn Mark đang tỏ tình với Juliette sau khi nàng đã cưới chồng; tới đoạn Sam mặt chưng hửng khi thấy Joanna chỉ tay vào những người khác nữa trong đoạn cao trào của bài hát; tới đoạn Jamie cầu hôn với Aurélia bằng thứ tiếng Bồ Đào Nha bập bõm: "Anh biết là quá sớm nhưng vì bây giờ là Giáng Sinh nên anh chỉ muốn hỏi thử xem sao :p). Ôi, love is all around.

Chúc mọi người, Giáng sinh an lành và năm mới hạnh phúc nhé.
(Thứ 4 tuần sau mình được đi kiểm kho, ôi háo hức. Hehe)


2 nhận xét:

  1. hix, tội nghiệp ta lắm mi ơi, noel ở nhà, ôm máy tính làm bài...

    Trả lờiXóa