15 tháng 12, 2009

Du hành

Bạn Gà rủ mình đi Sapa, ánh mắt tha thiết....làm mình đột ngột muốn quẳng sách vở lại rồi xách gói đi chơi. Mình nghĩ là mình có hứng thú đặc biệt với những lời mời đi xa bất ngờ. Lần này thì sách vở công việc đã thắng. Mình từ chối và cảm thấy nuối tiếc khủng khiếp. Mình không thể làm gì hơn.

Rong ruổi lang thang luôn gợi lên nhiều xúc cảm đối với mình. Dù cầm lái hay ngồi đằng sau, hễ đi xe đường trường, là mình thấy tâm hồn thảnh thơi và thế gian sao nhẹ bổng. Mình sẽ thấy, sẽ ngửi, sẽ nếm được những cảnh trí thay đổi liên tục đang lướt qua tầm mắt. Mùi cỏ, mùi bụi đường, mùi mồ hôi của bạn đồng hành...tất cả những cái đó đều rất dễ gây nghiện. Nếu đi chung với người yêu hay người thân, mình có thể sẽ ôm chầm lấy họ khi chứng kiến được một cảnh đẹp nao lòng. Và hôm qua khi đi xem đá bóng về, mình nghĩ việc nắm tay thật chặt hay thậm chí ôm lấy cả một người lạ nếu bầu trời đang biếc xanh dưới ánh nắng vàng mênh mông cũng thật dễ hiểu. Chỉ cần có thể chia sẻ một cách thành thực, thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành bạn đường lý tưởng.

Mình vẫn thường xem đi xem lại nhiều lần các bộ ảnh được chụp lại từ các chuyến đi. Đó là cái người ta nhìn ngắm và san sẻ lại cho mình. Do vẫn còn chưa tự chủ được nhiều điều nên mình luôn tự hỏi đến bao giờ những cảnh vật kia mới được chụp lại bởi chính đôi mắt này ,...và đôi lúc mình đã ghen tị khủng khiếp. Đường dài khiến mọi thứ trở nên có thực và những nơi xa lợi hại đến nhường này đấy.

Hôm nay trong đầu mình có nhiều khoảng trống mặc dù việc chưa xong. Thế nên tối nay, ngồi đây với những bài và vở, mình chỉ đơn giản muốn là một đứa con gái với cái chân ưa đi và tâm hồn thích bay nhảy.

[Cảm ơn bạn Gà đã tiếp tục thành thực nói sẽ chờ cho đến khi mình có thể bắt đầu chuyến đi]

1 nhận xét:

  1. ặc, thiệt tình, thằng hòan cũng mới rủ em tết đi sapa. =)) [ nhưng cũng nói ko đi roài =(( ]

    Trả lờiXóa